Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 406 - Chương 406 - Anh Chắc Là Còn Chưa Biết Hắn Có Bao Nhiêu Lợi Hại

Chương 406 - Anh Chắc Là Còn Chưa Biết Hắn Có Bao Nhiêu Lợi Hại
Chương 406 - Anh Chắc Là Còn Chưa Biết Hắn Có Bao Nhiêu Lợi Hại

Chỉ thấy trong tiệm, một đám người đang vây quanh chiếc xe kia!

Còn có người ngồi ở trên xe.

Ông chủ Hồ lập tức cảm thấy gấp gáp: "Không thể nào? Có người muốn thử xe? Ngài chờ một chút, tôi sẽ đi kêu người kia xuống!"

Đội trưởng lập tức ngăn cản hắn:

"Ai? Đừng, mọi thứ đều có tới có sau, tôi tới sau, theo lý thì nên để cho người ta thử trước một chút, chúng ta chờ đi."

"Thế nhưng…"

"Thế nào? Ông chủ Hồ muốn cho tôi cửa sau?"

Sắc mặt của đội trưởng lập tức trở nên rất khó coi!

Hắn bình sinh ghét nhất là loại người này!

"Không không không, vậy thì cứ dựa theo ý của ngài đi!"

Ông chủ Hồ cũng không dám nói gì.

Nhưng mà hai người đứng ở cửa ra vào nhìn một lúc lâu, cũng không thấy xe có động tĩnh gì.

Người trên xe dường như đang nói chuyện gì đó với đám nhân viên cửa hàng.

Ông chủ Hồ cuống cuồng: "Người này làm gì vậy? Muốn thử xe thì thử đi chứ, sao lại không có động tĩnh gì vậy? Đi đi đi, đội trưởng, chúng ta đi qua nhìn một chút. Nếu như hắn không mua thì để ngài thử một chút."

"Vậy cũng được!" Đội trưởng gật đầu.

Hai người cùng nhau đi qua, chỉ nghe thấy người trên xe nói:

"Tôi quên đi thi, chờ mua xong sẽ lập tức đi thi, nhưng mà hiện tại, tôi muốn thử xem cảm giác của chiếc xe này thế nào. Các người cứ yên tâm, tôi biết lái xe."

Đám nhân viên cửa hàng hai mặt nhìn nhau:

"Anh trai à, không phải là chúng tôi không tin anh. Chúng tôi sợ sẽ xảy ra sự cố, nếu như vậy thì chúng tôi sẽ có tổn thất mà anh cũng có tổn thất. Hay là anh thi xong rồi lại đến mua!"

Không có bằng lái thì lái xe, người này đúng là gan lớn!

"Ai, vậy cũng được." Lục Lập Hành yên lặng thở dài.

Sao hắn có thể quên mất chuyện này chứ.

Lần trước sau khi giúp Liễu Thiên Minh, hắn đã nhớ là phải đi thi. Sau đó thì bận rộn, bình thường không cần đến xe nên đã quên mất.

Lục Lập Hành đành phải đi xuống từ trên xe.

"Vậy hôm nào lại đến thử, Vãn Thanh, chúng ta về nhà trước đi, xem ra hôm nay không mua được rồi."

Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: "Ừm, được."

Chính vào lúc này, Lục Lập Hành chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Lục Lập Hành?"

Lục Lập Hành tò mò nghiêng đầu qua thì nhìn thấy đội trưởng cảnh sát giao thông.

"Đội trưởng? Sao ngài lại ở chỗ này?"

Đội trưởng này chính là đội trưởng lần trước mở đường cho mình và Liễu Thiên Minh.

Bởi vì mình cứu được người nên còn được hắn khen ngợi.

Ông chủ Hồ cũng mờ mịt. Hắn vốn muốn tới đây nói Lục Lập Hành một trận, không thi bằng lái còn dám đến mua xe, đúng là không biết điều!

Không nghĩ tới, đội trưởng thế mà có quen biết hắn.

Đội trưởng nào quan tâm được ông chủ Hồ nghĩ gì, hắn cao hứng tiến lên, cầm tay Lục Lập Hành:

"Tôi còn tưởng rằng là ai đây, thì ra là cậu!"

"Là tôi, thật là đúng dịp!"

"Cậu đây là..."

“À, tôi mang vợ đến mua xe."

"Vợ cậu? Đang ở đâu?" Đội trưởng tò mò nhìn bốn phía.

Lục Lập Hành chỉ chỉ vào Cố Vãn Thanh nói: "Nơi này, vợ tôi Cố Vãn Thanh, đây là hai đứa con của tôi."

"Oa, là sinh đôi sao! Lợi hại, lợi hại, tôi đã sớm nghe nói là vợ cậu rất xinh đẹp, thì ra là thật!"

Đội trưởng trông thấy bọn họ, cũng vô cùng vui vẻ.

"Làm sao? Không thử xe này sao?"

Ông chủ Hồ ở bên cạnh gấp đến mức đụng vào đội trưởng.

Người khác không thử xe này không phải là vừa tốt sao?

Nếu như thử và bị mua đi, ngài còn mua thế nào!

Đội trưởng cảnh sát giao thông đương nhiên là hiểu ý của hắn, cười nói:

"Không có chuyện gì, để Lục tiểu huynh đệ mua, cũng chỉ có hắn mới xứng với xe này. Tôi không muốn cũng được, ha ha ha!"

Ông chủ Hồ lập tức càng mờ mịt.

Người này rốt cuộc là ai vậy? Sao mặt mũi lại lớn như vậy?

Phải biết bọn họ bình thường muốn tìm đội trưởng làm việc đều đặc biệt khó, phải nói rất nhiều lời hữu ích.

Sao đến chỗ của đối phương, tại sao tính khí của đội trưởng lại tốt như vậy?

Lục Lập Hành lúc này cũng hiểu rõ ý của đội trưởng.

Hắn nói: "Ngài cũng đến mua xe sao?"

"Ai không quan trọng, là vợ tôi muốn xe, không có chuyện gì. Nếu như cậu coi trọng thì cậu cứ mua đi. Tôi trở về nói với nàng là cậu mua rồi là được. Qua chuyện lần trước, vợ tôi vô cùng tò mò về cậu, còn nói là có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm. Nhưng mà tôi lại không liên lạc được với cậu, không nghĩ tới lại gặp phải ở chỗ này!"

Ông chủ Hồ nghe thấy lời này thì tranh thủ lui về sau.

Người khiến cho vợ của đội trưởng muốn gặp, tất nhiên là không đơn giản.

May mà hắn vừa rồi không có nói thêm cái gì.

"Khách sáo rồi, cũng không phải là tôi không muốn thử, là tôi không thể thử."

"Tại sao?"

Đội trưởng tò mò nhìn về phía ông chủ Hồ: "Hắn không thể thử xe?"

Ông chủ Hồ lập tức lau vệt mồ hôi, nhìn về phía nhân viên cửa hàng:

"Đúng vậy, tại sao người anh em này lại không thể thử xe?"

Nhân viên bán hàng bị ông chủ mắng như vậy, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lục Lập Hành đành phải nhanh chóng giải vây:

"Không phải vấn đề của bọn họ, là tôi không có bằng lái."

"A? Cậu không có bằng lái?"

Ông chủ Hồ kinh ngạc nhìn về phía đội trưởng.

Đội trưởng trực tiếp nở nụ cười:

"Ha ha, không nghĩ tới lại là bởi vì chuyện này. Ông chủ Hồ cứ yên tâm đi, để hắn thử xe!"

"Thế nhưng…"

Ông chủ Hồ nhìn cửa hàng của mình, có chút xoắn xuýt.

Phải biết, nếu như đụng hư, thì chính là một khoản kếch xù đó.

Đội trưởng nhìn ra tâm tư của hắn, nói thẳng:

"Tôi ở đây anh còn sợ cái gì? Anh chắc là còn chưa biết người này là ai đúng không? Còn nhớ hồi trước có người lái xe cứu được người không? Là cảnh sát giao thông chúng tôi hộ tống, kỹ thuật lái xe của người kia vô cùng tốt, tốt hơn bất kỳ người nào trong số chúng tôi!"

"Ừm, tôi biết, các người còn xem đó là tấm gương giúp người làm vui, nói người kia là..."

Ông chủ Hồ nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:

"Không phải là người anh em này đó chứ?"

Đám nhân viên bán hàng cũng sợ ngây người:

"Tôi cũng nhớ là có chuyện này, tôi lúc đó còn trực tiếp chứng kiến, kỹ thuật kia, thật sự vô cùng trâu bò!"

"Oa, tôi thế mà được nhìn thấy người thật, thần tượng của tôi! Tôi không ngờ là sẽ khoa trương như này!"

Đội trưởng thấy thế thì buồn cười nói:

"Đúng vậy, chính là hắn, cho nên, không cần lo lắng. Lục huynh đệ, cậu có thể thử bên trong một chút. Tôi sẽ ở chỗ này quan sát, mua xong xe thì đi thi bằng lái. Tôi báo danh cho cậu, sẽ xong nhanh thôi."

"Được, không có vấn đề!"

Hắn đã nói như vậy rồi, Lục Lập Hành cũng không tiện từ chối.

Hơn nữa, hắn hôm nay thật sự muốn mua xe.

Lục Lập Hành lại quay đầu tiến vào ghế lái.

Sau đó, dẫm chân ga, phóng xe ra ngoài.

Xe chậm rãi chạy nhanh ra ngoài.

Tất cả mọi người ở bên cạnh quan sát.

Lục Lập Hành quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đi một vòng, không có vấn đề gì.

Vững vàng hơn tất cả những người từng tới thử xe.

Đội trưởng nói: "Thế nào? Tôi đã nói Lục huynh đệ có thể mà!"

Ông chủ Hồ liên tục gật đầu: "Đúng vậy."

Sau khi lái xong ba vòng, Lục Lập Hành tiêu sái dừng xe bên đường.

Có nhân viên bán hàng trực tiếp sợ ngây người:

"Trời ạ, vị trí này giống hệt như vị trí lúc vừa mới lái ra ngoài!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Tôi nhớ vị trí này vô cùng khó cua! Lợi hại, lợi hại!"

Lục Lập Hành xuống xe.

Đội trưởng tiến lên hỏi: "Cảm giác thế nào? Nghe nói chiếc xe này gần đây rất được hoan nghênh!"

"Đúng vậy, cảm giác cũng không tệ lắm."

"Vậy là được rồi, ông chủ Hồ mau tới, dựa theo ưu đãi mà anh cho tôi, cũng ưu đã cho Lục huynh đệ một phần…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment