Lục Lập Hành lập tức nhìn về phía ông chủ Hồ và đội trưởng với vẻ mặt tò mò.
Ông chủ Hồ sửng sốt một chút, lập tức phá lên cười.
"Ha ha ha, được, không thành vấn đề! Lục tiểu huynh đệ đã từng cứu người, là đại anh hùng, tất nhiên là phải được ưu đãi rồi! Như vậy đi, Lục tiểu huynh đệ, ưu đãi cho cậu 20 ngàn tệ. Đây chính là ưu đãi lớn nhất mà tôi có thể cho cậu!"
Đây là lần đầu tiên ông chủ Hồ trông thấy đội trưởng nói tốt vì người khác.
Có thể thấy được, hắn cực kỳ xem trọng Lục huynh đệ này.
Hơn nữa, ông chủ Hồ cũng nghe nói về chuyện trước kia.
Ưu đãi này nhất định phải cho.
Lục Lập Hành nghe vậy thì nhìn qua Cố Vãn Thanh, lúc này nở nụ cười:
"Được, cám ơn ông chủ Hồ, tôi sẽ mua chiếc xe này. Chỉ là ông chủ Hồ, tôi có cái yêu cầu hơi quá đáng."
"Cậu cứ nói." Ông chủ Hồ vô cùng khách sáo.
Lục Lập Hành nói: "Là như vậy, bởi vì tôi còn chưa lấy được bằng lái. Tôi vừa rồi thử xe ở đây thì không có chuyện gì, nhưng lại không thể cứ như vậy mà chạy trên đường lớn được. Cho nên, sau khi tôi mua xong, không biết có thể tạm thời để xe ở chỗ này được hay không. Chờ tôi thi xong bằng lái sẽ đến lấy xe."
Chuyện thi bằng lái nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng.
Ông chủ Hồ vừa muốn nói chuyện đã nghe đội trưởng mở miệng:
"Ha ha ha, Lục huynh đệ, không phải có tôi ở đây rồi sao? Tôi không thể thi bằng lái giúp cậu, chuyện này cần cậu tự mình đi. Nhưng mà tôi có thể lái chiếc xe này về trước giùm cậu."
“Ách, chuyện này…" Lục Lập Hành ngây người:
"Như này sẽ không làm phiền ngài đó chứ?"
"Làm sao lại như vậy được? Đúng lúc tôi hôm nay nghỉ làm, rất nhàn rỗi. Hơn nữa, tôi cũng muốn thử chiếc xe này một chút, lần này không có mua được, chờ sau này có hàng, tôi cũng tới mua mới được."
Lục Lập Hành gật đầu: "Được, quyết định như vậy đi, cảm ơn đội trưởng."
Lục Lập Hành đi theo ông chủ Hồ và trả tiền.
Sau khi lấy được chìa khóa xe, hắn đưa chìa khóa cho đội trưởng.
Đội trưởng cầm chìa khóa xe rồi lên xe.
Dọc theo con đường này, đội trưởng không ngừng trò chuyện cùng Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.
Ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Ánh mắt kia khiến cho Lục Lập Hành chú ý. Hắn buồn cười nói: "Xem ra đội trưởng rất thích trẻ con nha.”
Lời này khiến cho đội trưởng bắt đầu ngại ngùng.
"Ha ha ha, đúng vậy, hai đứa nhỏ nhà cậu đúng là rất ngoan. Không nói gạt cậu, nhà chúng tôi cũng là sinh đôi, lớn hơn hai đứa nhỏ nhà cậu bốn tuổi. Hiện tại đều nghịch muốn chết, tôi đều sắp điên rồi! Ai, trẻ nhỏ mà, đều chỉ đáng yêu lúc còn nhỏ."
"Ha ha, nói đúng lắm." Lục Lập Hành cũng gật đầu.
Nghe nói sau khi trẻ nhỏ trưởng thành thì sẽ vô cùng nghịch ngợm.
Ở kiếp trước, trong tương lai, có rất nhiều phụ huynh đã thay đổi tính tình bởi vì con mình, trở nên vô cùng nóng nảy. Bọn họ thường xuyên nói, nuôi một đứa nhỏ, sống ít đi 10 năm.
Bây giờ nhìn phản ứng của đội trưởng, thì ra ở thời đại này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, hắn lại rất chờ mong bọn nhỏ lớn lên.
Đội trưởng lại thở dài:
"Ai, không nói chuyện này nữa. Người nhà tôi quá nuông chiều bọn nhỏ, nàng thật sự rất thích trẻ con. Lục huynh đệ, nhà cậu cũng là long phượng thai sao?"
Đội trưởng nhìn hai bé con, một đứa mặc đồ màu lam, một đứa mặc đồ màu đỏ liền suy đoán như vậy.
"Ừm, đúng vậy!"
"Ha ha, vậy thì tốt quá, hay là chúng ta định thông gia từ bé cho bọn nhỏ đi? Tương lai còn dài, để bọn nhỏ phát triển một chút?" Đội trưởng thuận miệng nói đùa một câu.
Câu này lại chọc cười Cố Vãn Thanh. Nàng nhịn không được nở nụ cười: "Nhỏ như vậy đã muốn đính hôn cho bọn nhỏ rồi sao?"
Tuy thời đại này, đính hôn cho bọn nhỏ là chuyện thường.
Nhưng như vậy cũng quá tùy tiện rồi?
Nàng cũng không muốn bọn nhỏ bị trói buộc.
Lục Lập Hành cũng cười, nhưng thái độ của hắn lại vô cùng kiên định:
"Đội trưởng, chuyện này sợ là không được!"
"Sao thế?" Đội trưởng hồ nghi.
Lục Lập Hành nói: "Bọn chúng còn nhỏ. Hơn nữa, thời đại đang tiến bộ, chờ bọn chúng lớn lên thì thời đại của bọn nhỏ đã hoàn toàn khác với thời đại của chúng ta. Bọn chúng có tư tưởng của mình. Bọn chúng nên được lựa chọn những gì mình muốn mà không phải là vị chúng ta cưỡng ép!"
Đội trưởng nghe xong lời này liền gật đầu.
Còn thuận thế giơ ngón tay cái với Lục Lập Hành:
"Người anh em, nói rất hay. Tôi vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói đùa một chút thôi. Dù sao, con của hai người cũng sẽ không kém, là tôi qua đường đột. Nghe cậu nói như vậy, tôi cảm thấy mình cũng nên giáo dục lại con mình một chút."
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm, phải giáo dục tốt một chút."
"Như vậy đi, hôm nào chúng ta hẹn ăn bữa cơm, tôi mang theo hai đứa nhỏ nhà tôi, chúng ta cùng nhau tụ tập."
"Được!"
Trong lúc mấy người nói chuyện, xe đã đến lối vào ngõ Toa Tử.
Đoạn đường này vẫn luôn là Lục Lập Hành chỉ đường.
Đội trưởng lúc này mới phát hiện, bọn họ đã tới ngõ Toa Tử.
Nhìn căn nhà kia, đội trưởng kinh ngạc:
"Cậu ở ngõ Toa Tử?"
"Đúng vậy, là ngôi nhà phía bên trong cùng, xe cứ tạm dừng dừng ở ven đường đi?"
"Còn là ngôi nhà tận cùng bên trong?" Ánh mắt đội trưởng lóe lên rồi lập tức nở nụ cười: "Người anh em, sắp phát tài rồi!"
Lục Lập Hành biết, đội trưởng đang nói tới việc ngõ Toa Tử sắp bị dỡ bỏ. Mặc dù bây giờ còn chưa có văn kiện, nhưng chắc là cũng không bao lâu nữa.
Đội trưởng dù sao cũng là người có quan hệ, biết những thứ này cũng không kì lạ.
Lục Lập Hành cười nói: "Nhờ phúc của ngài."
Nhưng Cố Vãn Thanh lại nhìn về phía bọn họ với vẻ vô cùng tò mò:
"Lập Hành, các người đang nói gì đấy?"
Đội trưởng vui vẻ cười nói: "Ha ha, chuyện này còn không thể nói ra được, các người cứ đợi là được! Đúng rồi, Lục huynh đệ, bên cạnh đội chúng tôi có tổ chức thi bằng lái, tên là trường lái xe Tam Cương. Cậu qua bên kia báo danh đi? Để bên kia sắp xếp cuộc thi sớm một chút."
"Được, tối nay sẽ đi."
"Ừm, vậy thì tốt, chìa khóa xe này. Tôi về trước đây, hôm nay không có mua được xe, còn phải trở về giải thích với vợ nữa."
Đội trưởng vui vẻ rời đi.
Sau khi Lục Lập Hành đỗ xe, hắn mang theo các con và Cố Vãn Thanh trở về nhà.
Nhưng Cố Vãn Thanh lại vừa đi vừa quay đầu.
"Lập Hành, xe đậu ở chỗ này có được không? Đây chính là xe mới đó!"
Hôm nay bỏ ra 280 ngàn mới mua được.
Cứ tùy ý ném ở ven đường như vậy, nàng rất là đau lòng.
Lục Lập Hành cười vuốt vuốt tóc của nàng:
"Ha ha, đứa ngốc, sau này xe cũng sẽ phải phơi gió phơi nắng thôi. Đừng lo lắng, nếu như không được, lát nữa anh sẽ làm một chỗ để đơn giản cho nó."
"Ừm, được, vậy anh làm nhanh lên!"
Tuy nói sau này sẽ bị phơi nắng phơi gió nhưng đó chính là chuyện của sau này.
Hiện tại phải biết quý trọng.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải gật đầu:
"Được, được, nghe em."
Đường trong ngõ Toa Tử vô cùng rộng rãi, nhất là chỗ bọn họ dừng xe là ở trên lối đi bộ, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với việc đi lại.
Lục Lập Hành yên tâm về nhà làm lều lớn.
Cố Vãn Thanh tự mình quan sát hắn làm xong rồi mới trở về nhà.
Nàng vừa đi vừa cười:
"Lập Hành, anh nói xem, ba mẹ mà nhìn thấy xe này liệu có cao hứng không?"
"Chắc là sẽ?"
"Ừm, em cũng cảm thấy vậy, đợi đến buổi tối sẽ cho bọn hắn một kinh hỉ!"
Lục Lập Hành gật đầu: "Được."
------
Dịch: MBMH Translate