Chuyện làm ăn của sạp trái cây hôm nay rất tốt.
Sáu giờ tối đã bán xong toàn bộ.
Không còn hàng để bán, Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh vừa lên kế hoạch trở về sẽ gọi điện thoại cho Lục Lập Vĩ, để ngày mai đưa nhiều một chút, vừa đi về phía chợ bán thức ăn.
"Lão Lục, chúng ta mua chút thịt trở về làm sủi cảo đi? Vãn Thanh và Tiểu Hành đều thích ăn sủi cảo, hồi trước Vãn Thanh có bầu, cũng không thể ăn!"
"Được được, nghe bà, mua nhiều chút, lát nữa để tôi xách cho."
"Ha ha, được!"
Thấy Lục Kiến Châu hiếm thấy chịu giúp đỡ nàng, Trần Thu Linh đặc biệt vui vẻ.
Bọn họ mua mười đồng tiền thịt, lại mua hành và củ cải, còn gọi cả Trần Thu Sơn Ngô Hữu Lập và Điềm Điềm đến nhà ăn cơm.
Ngô Hữu Lập và Điềm Điềm còn chưa thấy qua hai đứa nhóc kia.
Điềm Điềm cao hứng nhảy dựng lên:
"Được được được, con đi, con đi, con muốn đi xem em trai em gái."
Ngô Hữu Lập bất đắc dĩ nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng:
"Đứa nhỏ này đã nhắc chuyện này với tôi mấy ngày rồi, nói muốn đi xem bọn hắn."
"Ha ha, vậy còn chờ gì, đi thôi!"
Mấy người ăn nhịp với nhau.
Lục Kiến Châu dẫn đường, bọn họ vừa nói vừa cười đi trở về.
Thế nhưng, lúc đi đến đầu hẻm, mấy người lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy, bên cạnh một cái lều lớn đầu hẻm có đầy người.
Bọn họ gần như chặn lại toàn bộ đầu hẻm, đang thảo luận cái gì đó.
Điềm Điềm tò mò hỏi:
"Ba ba, bên kia đang làm gì đó? Làm sao lại có nhiều người như vậy?"
Lục Kiến Châu cũng nghi ngờ: "Đúng vậy, bên kia sao lại có nhiều người như vậy? Có người bán đồ ăn sao?"
Trần Thu Linh nói: "Cho dù là bán đồ ăn thì cũng không nên nhiều người như vậy chứ, chẳng lẽ bán đồ ăn rất rẻ? Không được, tôi muốn đi nhìn một chút!"
Trần Thu Linh thích nhất là đồ ăn rẻ.
Thế nhưng, lúc Trần Thu Linh mang theo mấy người đi qua, nàng lại sợ ngây người.
Chỉ thấy phía trước là một chiếc xe ô tô màu trắng.
Xe này hoàn toàn không giống với chiếc xe màu đen mà bọn họ từng thấy lúc trước.
Đầu xe có thêm đường cong, đẹp hơn rất nhiều!
Hơn nữa, chiếc xe này còn vô cùng mới.
Trần Thu Linh lập tức cảm khái:
"Xe này không tệ."
Lục Kiến Châu tán đồng:
"Đúng là đẹp, xe này là xe gì vậy? Chúng ta trở về nói cho Tiểu Hành một chút, để Tiểu Hành cũng mua một cái."
Lục Kiến Châu nói xong liền quay sang hỏi người bên cạnh.
Bên cạnh là là một đại ca, lúc này hắn đang nhìn cái xe kia không chớp mắt.
Nghe thấy Lục Kiến Châu tra hỏi, hắn cười nói:
"Đừng giày vò nữa lão gia tử, con trai của ngài không mua được đâu. Toàn bộ huyện Song Thành chúng ta chỉ có một chiếc như thế thôi. Mấy ngày trước tôi có đi xem qua, ông chủ nói, gần đây sẽ không có chiếc thứ hai. Hơn nữa xe này còn vô cùng đắt, vẫn là bỏ đi thôi?"
"Đắt? Bao nhiêu tiền vậy?"
Đại ca hưng phấn ngửa đầu, ngạo khí nói:
"Xe này sao, ít nhất cũng cần 300 ngàn? Lão gia tử à, ngài cũng đừng tham gia náo nhiệt nữa, vẫn nên mau chóng về nhà nấu cơm đi! Người có thể mua được chiếc xe này thật ra rất ít, cũng không biết là người nào trong hẻm chúng ta mua được xe tốt như vậy. Tôi rất muốn làm quen với chủ nhân của nó một chút!" Người kia nhìn cặp vợ chồng già mang theo đồ ăn, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới một cái rồi nói.
"Cậu..." Lục Kiến Châu khó thở.
Người này là đang ghét bỏ bọn họ nghèo?
Con trai hắn hiện tại chính là người có tiền đó!
Lục Kiến Châu vừa muốn nói chút gì đó, liền bị Trần Thu Linh kéo lại.
Trần Thu Linh bất đắc dĩ lườm hắn một cái.
Mấy chuyện như tiền tài sao có thể tùy tiện nói lung tung được?
Lão Lục đây là điên rồi!
Lục Kiến Châu lập tức hiểu ra ý của Trần Thu Linh.
Hắn không có nói tiếp nữa, chỉ là lạnh hừ một tiếng:
"Thu Linh, chúng ta đi!"
Xem thường hắn, hắn không nhìn nữa?
Thật là...
Sớm muộn gì cũng có một ngày, con trai cũng có thể mua được chiếc xe tốt hơn!
Lục Kiến Châu vừa đi vừa tự hỏi.
Trần Thu Linh cũng không dám nói gì, đuổi theo sát.
Từ đầu hẻm về đến trong nhà, Lục Kiến Châu đều không nói một câu nào.
Chờ đến nhà.
Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành trông thấy bọn họ đến thì lập tức chào hỏi:
"Điềm Điềm? Em đã đến rồi?"
Điềm Điềm cao hứng lao vào ngực Cố Vãn Thanh:
"Ừm ân, chào chị, chào anh, em đến xem em trai em gái."
"Ha ha, vẫn là em ngọt nhất, em trai em gái đang ngủ, lát nữa sẽ mang em đi xem sau!"
"Vâng ạ ~ " Điềm Điềm cao hứng đáp lời.
Ngô Hữu Lập bất đắc dĩ nói: "Điềm Điềm, đừng để chị ôm con nữa. Chị cần nghỉ ngơi, con mau xuống đây, tự mình chơi đi."
"Ồ ồ ~ "
Điềm Điềm rất không muốn, nhưng vẫn nghe lời, đi xuống khỏi người Cố Vãn Thanh.
Giọng nói của Ngô Hữu Lập mang theo ý xin lỗi: "Đứa nhỏ này gần đây có chút nghịch ngợm, các người chớ để ý."
"Ha ha, Ngô lão ca khách sáo rồi, nàng nào có nghịch ngợm chứ, chỉ là tính tình trẻ con mà thôi. Tới tới tới, ngồi một chút."
"Ừm không được, tôi vào trong giúp đỡ đi, tôi biết làm sủi cảo!"
"Đúng vậy, cậu cũng đi!" Trần Thu Sơn cũng nói.
Cố Vãn Thanh thấy thế thì vội vàng nói:
"Đừng, ba mẹ, Lập Hành có niềm vui bất ngờ muốn nói cho các người đó!"
"Niềm vui bất ngờ gì vậy? Một hồi lại nói, đi nấu cơm trước, đoán chừng cha con hiện tại không muốn nghe về kinh hỉ đi." Trần Thu Linh vừa nói vừa tiến vào nhà bếp.
Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành lúc này mới phát hiện, sau khi Lục Kiến Châu vào cửa thì không nói một câu nào.
Lúc này, hắn đang yên lặng ngồi ở trên ghế, giống như là đang hờn dỗi.
Hai người nhìn nhau một cái, Lục Lập Hành liếc mắt ra hiệu cho Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh đi tới, lo lắng hỏi:
"Ba, ba sao thế?"
"Hừ! Không có việc gì!"
Đây giống như là dáng vẻ không có chuyện gì sao?
Cố Vãn Thanh đành phải quay đầu nhìn về phía Trần Thu Sơn:
"Cậu, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Thu Sơn cũng không biết nói thế nào.
Dù sao, Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu cũng không muốn bởi vì ganh đua mà tạo áp lực cho Lục Lập Hành.
Nhưng Điềm Điềm bên cạnh nghe vậy thì lập tức nói:
"Ông Lục đang tức giận nha, trước cửa có một chiếc xe nhìn rất đẹp, ông nội nhìn thấy, ông rất ưa thích."
Lời nói của Điềm Điềm khiến Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành hai mặt nhìn nhau:
"Nếu đã thích thì tại sao lại tức giận chứ?"
Đây chính là kinh hỉ cho bọn họ mà!
Điềm Điềm lắc đầu: "Điềm Điềm cũng không biết."
Người lớn thật sự là kỳ quái!
Lục Kiến Châu lần nữa hừ lạnh một tiếng:
"Những người kia đúng là quá đáng, lại còn nói chúng ta không mua nổi, còn bảo ba nên nhanh chóng về nhà nấu cơm đi đừng xem nữa. Thật là, có tiền đúng là không tầm thường. Hơn nữa, chiếc xe kia cũng không phải của hắn, hắn có thể xem tại sao ba lại không thể xem. Đúng là quá đáng! Con trai của ba còn lợi hại hơn hắn gấp trăm lần!" Lục Kiến Châu càng nói càng tức.
Lục Lập Hành càng nghe càng muốn cười.
Hóa ra là bởi vì chuyện này!
"Ba, vậy ba thích chiếc xe kia không?"
"Ba không thích!" Lục Kiến Châu khó chịu nói.
Lục Lập Hành nói: "Thật sự không thích?"
"Ừm, tuyệt không thích!" Lục Kiến Châu cố chấp nói:
"Cũng không biết là người nào coi tiền như rác, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua chiếc xe như thế, còn dừng trước cửa ra vào để khoe khoang, thật sự là đầu bị lừa đá... Có tiền không có chỗ xài!"
Lục Lập Hành càng nghe càng cảm thấy là lạ. Sắc mặt của hắn cũng càng trở nên đặc sắc:
"Ba?"
"Sao thế? Ba nói cho con biết, con tuyệt đối đừng bỏ tiền ra mua mấy chiếc xe đắt như vậy. Tiền của chúng ta còn có công dụng khác, chúng ta..."
"Thế nhưng con đã mua rồi..."
"Hả?"
------
Dịch: MBMH Translate