"Con mua cái gì?" Cả người Lục Kiến Châu có chút mờ mịt.
Trong đầu hắn rối bời, dường như không hiểu ý của Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành vừa cười vừa nói:
"Ba, người mà ba nói bị lừa đá kia hình như chính là con!"
"Hả?" Lục Kiến Châu mờ mịt, hắn hoàn toàn không hiểu ý của Lục Lập Hành.
"Con con con…"
Dáng vẻ của Lục Kiến Châu lập tức chọc cười người xung quanh.
Cố Vãn Thanh đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được mà nói:
"Ba, chiếc xe mà ba nhìn thấy ngoài cửa kia chính là Lập Hành mua. Hắn còn chưa kịp nói cho các người biết, muốn cho các người một kinh hỉ đó! Ha ha ha, ba vừa rồi là đang chửi hắn."
Lục Kiến Châu lập tức hiểu ra. Hắn nhìn Lục Lập Hành với vẻ không dám tin. Hắn lại giơ tay lên:
"Con con con, con con…"
Khóe miệng hắn khẽ run rẩy. Hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại kích động đến mức nói không nên lời.
Đám người Trần Thu Linh, Trần Thu Sơn và Ngô Hữu Lập đều nín cười và chế giễu.
Điềm Điềm cũng cười nói:
"Ông à, chiếc xe kia là anh Lục mau đó nha, ông thật sự không vui sao?"
"Ông ông, ông ông ông…"
Lục Kiến Châu cảm thấy mình hệt như một tên ngốc. Mắng chửi người đều mắng đến trên đầu mình.
Một hồi lâu sau, hắn mới phản ứng lại được:
"Xe kia, thật sự là con mua?"
"Đúng vậy! Xế chiều hôm nay con và Vãn Thanh cùng đi mua, Chúng con không lái vào trong sân được nên đỗ tạm ở ven đường trước." Lục Lập Hành nghiêm túc giải thích.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lục Kiến Châu bỗng nhiên bắt đầu nở nụ cười.
"Ha ha!"
"Ha ha ha ha ~ "
"Ha ha ha ha ha ha ~ "
Hắn càng cười, giọng càng lớn, làm cho mấy người xung quanh có chút mờ mịt.
Trần Thu Linh cầm con dao, buồn cười hỏi:
"Kiến Châu, ông bị sao vậy? Cho dù là cao hứng thì cũng không cần như thế chứ? Không phải điên rồi đó chứ?"
Lục Kiến Châu nào quan tâm nàng nói cái gì. Hắn đi tới giữ chặt Lục Lập Hành, sau đó đi ra ngoài:
"Đi một chút, theo ba ra ngoài một chuyến, đi đi đi!"
Lục Lập Hành đành phải vừa đi theo vừa hỏi:
"Đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là đi xem xe rồi, con mua xe đẹp như vậy, chẳng lẽ không thể để cho ba xem một chút sao? Con có cầm chìa khóa xe không?"
"Ở trong túi!"
"Vậy thì tốt!"
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Cố Vãn Thanh tò mò: "Ba bị sao thế?"
Trần Thu Linh cầm con dao quay trở lại nhà bếp:
"Đừng để ý đến hắn, hắn là muốn ra ngoài khoe khoang. Anh cả, Hữu Lập, đến giúp đỡ. Điềm Điềm, cháu và chị Vãn Thanh cùng chơi với các em bé nha!"
"Vâng ạ ~ "
Điềm Điềm đã cực kỳ muốn chơi với hai em bé lắm rồi.
Lúc này, nàng nghe vậy thì vô cùng vui vẻ. Nàng vui sướng đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, bắt đầu chơi đùa với hai đứa nhóc.
---
Trong ngõ nhỏ.
Lục Lập Hành cực kỳ bất đắc dĩ: "Ba, ba không cần lôi kéo con, tự con có thể đi được."
"Vậy không được, con tra ba đã làm được chuyện lớn, ba nhất định phải lôi kéo mới được!"
Đi đến đầu ngõ, Lục Kiến Châu nhìn thấy mọi người còn vây ở nơi đó. Người đàn ông vừa rồi kêu mình quay về nấu ăn cũng chưa rời đi. Hắn vẫn đang đứng ở bên trong cùng, vui vẻ quan sát chiếc xe.
Lục Kiến Châu ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:
"Các vị, xin nhường một chút."
Mọi người lập tức đều nghiêng đầu nhìn lại, nhìn về phía hắn, vẻ mặt tò mò.
Người đàn ông cao to kia trông thấy hắn thì nở nụ cười:
"Chú à, sao chú lại quay về rồi? Không về nhà nấu ăn nữa sao?"
Lục Kiến Châu lúc này nói chuyện vô cùng có khí thế, hắn nói:
"Làm đồ ăn làm gì, chuyện đó có vợ tôi làm rồi, tôi đến xem xe!"
Người đàn ông kia nở nụ cười:
"Ồ, còn mang theo con trai tới? Cháu đã nói với chú rồi, xe này rất đắt, chú mang theo con trai cũng không mua nổi đâu. Con trai chú nhìn còn trẻ như vậy, đoán chừng còn chưa kiếm được tiền? Đi về nhà kiếm tiền trước rồi lại đến xem!"
Lục Kiến Châu ngửa đầu lên, cười lớn:
"Ai nói? Sợ là phải khiến cho tiểu tử cậu thất vọng rồi. Chiếc xe này, đúng lúc là con trai của tôi mua, con trai tôi vô cùng lợi hại!"
"Cái gì? Con trai chú mua?" Người đàn ông cao to kia bày ra vẻ mặt không dám tin:
"Chú nói nghiêm túc đó à?"
Lục Kiến Châu lườm hắn một cái, tâm tình cực tốt mà quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, lấy chìa khóa xe ra, ai nha, con ôm mặt làm cái gì? Đừng có xấu hổ nữa, nhanh, để bọn hắn xem một chút!"
Lục Lập Hành thực ra cũng không muốn che mặt. Nhưng hắn thực sự không quen với loại trường hợp này. Nhưng mà lão gia tử muốn khoe khoang, hắn cũng không có cách nào khác.
Lúc này, hắn đành phải bất đắc dĩ lấy chìa khoá ra. Hắn khẽ thở dài một cái, nhấn chìa khoá.
Xe vang lên một chút.
Lục Lập Hành lại tiến lên, kéo cửa xe ra.
"Ba, ba muốn thử một chút không?"
Lục Kiến Châu khoát tay: "Ba nào biết lái xe a? Bỏ đi, bỏ đi, ba có thể được ngồi xe là đã thỏa mãn lắm rồi. Con trai ba đúng là rất giỏi!"
Giờ phút này, đám người xung quanh đều chấn kinh, nhất là người đàn ông to con kia.
Hắn chỉ về phía Lục Lập Hành với vẻ không dám tin:
"Xe… xe này thật sự là cậu mua?"
Đã đến nước này rồi, Lục Lập Hành cũng không muốn phủ nhận. Hắn chỉ đành gật đầu:
"Ừm, đúng vậy."
Mọi người lập tức kinh hô:
"Xe này không hề rẻ đâu nhỏ, tiểu tử đúng là lợi hại!"
"Ai nha, đây không phải là tiểu tử có cặp sinh đôi kia sao? Vừa sinh con xong thế mà còn có thể mua xe? Lợi hại nha!"
"Nhìn xem ông chú kia đắc ý kìa, ha ha ha!"
"Nếu như con trai tôi cũng có thể mua được chiếc xe như này thì tôi cũng đắc ý!"
"Ha ha ha ha!"
Mọi người cười vang.
Người đàn ông cao to chợt cảm thấy xấu hổ.
Hắn cười cười, đi tới:
"Chú à, thật sự xin lỗi, vừa rồi là ánh mắt cháy thiển cận. Người anh em, lợi hại, lợi hại!" Hắn giơ ngón tay cái với Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cũng bất đắc dĩ nói:
"Không có cách nào khác, sinh hai đứa bé, đi ra ngoài không tiện."
"Ha ha ha, người ta đi lại không tiện nhiều lắm cũng chỉ mua chiếc xe gắn máy, cậu lại mua hẳn cả xe hơi. Bái phục, bái phục!"
"Chú à, con trai của chú đúng là rất lợi hại!"
Lục Kiến Châu càng ngẩng đầu cao hơn: "Đó là đương nhiên!"
Mọi người lại cười vang.
Sau khi nói chuyện với hai người một hồi lâu, mọi người mới lần lượt rời đi.
Mắt thấy không ai nữa, Lục Kiến Châu cao hứng ngồi lên xe:
"Tiểu Hành, đưa cha đi hóng gió một chút."
Lục Lập Hành lần nữa bất đắc dĩ nói: "Ba, con cũng muốn đi hóng mát, nhưng mà, con còn chưa thi bằng lái, không lái mở xe."
" y..." Lục Kiến Châu hơi sững sờ, chỉ đành đi xuống:
"Được rồi, chờ con thi xong lại mang ba đi cũng được, lúc nào đi thi vậy?"
"Ngày mai sẽ đi báo danh!"
"Được, học sớm một chút, để ba và mẹ con có thể hưởng phúc."
"Vâng! ~ "
Hai người vừa cười nói vừa đi về nhà.
Nhân sủi cảo đã được chuẩn bị xong. Một đám người đang vây lại cùng nhau làm sủi cảo.
Trông thấy bọn họ, Trần Thu Linh cười nói:
"Sao rồi? Khoe khoang xong chưa?"
“Đây sao có thể gọi là khoe khoang được? Gọi là dùng thực lực nói chuyện!" Lục Kiến Châu vừa ngồi xuống vừa vui vẻ cười cói.
Trần Thu Linh nhịn không được trợn trắng mắt:
"Là ai vừa mới nói mình không thích xe, còn mắng con trai vô cùng hung dữ?"
------
Dịch: MBMH Translate