Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 410 - Chương 410 - Mang Vãn Thanh Đến Trường Dạy Lái Xe

Chương 410 - Mang Vãn Thanh Đến Trường Dạy Lái Xe
Chương 410 - Mang Vãn Thanh Đến Trường Dạy Lái Xe

"Ha ha ha, là tôi sai được chưa!" Lục Kiến Châu vội vàng nói:

"Tôi đây không phải là vì không biết là Tiểu Hành mua sao? Được rồi, Thu Linh, tôi đã biết sai, sau này sẽ không tiếp tục mắng con trai nữa!"

"Ừm, như này còn tạm được, tranh thủ thời gian đến làm sủi cảo đi. Tiểu Hành, con cũng đi rửa tay rồi cùng làm, tranh thủ làm xong nhanh một chút."

"Được." Lục Lập Hành gật đầu.

Dưới sự hiệp lực của Điềm Điềm và Cố Vãn Thanh, hai nhóc con đã ngủ.

Nhưng mà Tiểu Điềm Điềm vẫn không nỡ rời đi, nàng ngồi xổm ở bên cạnh bọn họ, chăm chú quan sát.

Cố Vãn Thanh cũng gia nhập vào đại quân làm sủi cảo.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đã gói xong sủi cảo.

Ăn hết sủi cảo, Ngô Hữu Lập và Điềm Điềm mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Lục Lập Hành cũng thu dọn một chút, sau đó cùng Cố Vãn Thanh trông coi em bé.

Buổi tối.

Lục Lập Hành gọi Trần Thu Linh:

"Mẹ."

"Sao thế?" Trần Thu Linh cảm thấy rất ngờ vực.

Lục Lập Hành tới gần Trần Thu Linh, nhỏ giọng nói vài câu thì thầm.

Trần Thu Linh nghe xong, lập tức gật đầu.

"Được, không có vấn đề, Con cứ yên tâm. Mẹ nhất định sẽ làm tốt!"

"Ừm, cám ơn mẹ."

"Ha ha, đứa nhỏ ngốc này, nói cảm ơn với mẹ gì chứ ~ "

Trời mới vừa sáng.

Lục Lập Hành đã dậy nấu cơm.

Cố Vãn Thanh bị Lục Lập Hành đánh thức. Sau khi nàng rời giường, nàng nghi hoặc nhìn trong phòng một chút, sau đó lập tức chạy ra:

"Lập Hành, các con đâu?"

Lục Lập Hành đang thu dọn bát đũa nghe vậy thì nói:

"Mẹ mang đi ra ngoài chơi rồi!"

"A? Như vậy có được không?"

"Có thể, yên tâm đi, con của chúng ta tương đối ngoan ngoãn. Hơn nữa, mẹ còn có kinh nghiệm chăm sóc bốn người bọn anh mà. Buổi sáng, sau khi bọn nhỏ tỉnh thì khóc lóc, mẹ lúc này mới mang theo bọn chúng ra ngoài tản bộ."

"Ồ." Cố Vãn Thanh nghi ngờ gật đầu.

"Đến, ăn cơm trước đi."

"Được."

Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh vẫn chưa thấy bọn nhỏ trở về. Nàng càng tò mò: "Sao lại ra ngoài lâu như vậy?"

"Chắc là đến bên sạp trái cây rồi? Cha, Ngô lão ca, Điềm Điềm và cậu đều ở đó, không cần lo lắng!"

Dừng lại một lát, thấy Cố Vãn Thanh còn bất an, Lục Lập Hành nói tiếp: "Vãn Thanh, Anh muốn đến trường dạy lái xe báo danh, em có muốn đi cùng với anh không? Anh đoán là bọn họ sẽ không về trong sáng hôm nay đâu!"

"A? Thế nhưng…"

"Ai nha, đừng nhưng nhị gì nữa, khó lắm chúng ta mới có cơ hội ở riêng, em không muốn ở cùng anh sao?"

Cố Vãn Thanh chỉ đành gật đầu: "Vậy, vậy được rồi."

"Ừm, đi thôi!"

Trường dạy lái xe mà đội trưởng đội cảnh sát giao thông nói cho bọn họ biết cách nhà không xa lắm.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đi bộ.

Dọc theo con đường này, Lục Lập Hành đều nắm tay của nàng, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.

...

Trước sạp trái cây.

Lục Kiến Châu, Trần Thu Sơn và Ngô Hữu Lập đang phân loại hoa quả cần bán hôm nay.

Điềm Điềm và Trần Thu Linh thì đang chơi đùa với hai đứa nhỏ ở trong chiếc xe đẩy bên cạnh.

Lục Kiến Châu vừa làm việc vừa không yên lòng nhìn qua bên kia, khiến cho quýt trong tay rơi đầy đất. Hắn tranh thủ thời gian khom lưng nhặt lên.

Trần Thu Linh thấy thế thì bất đắc dĩ nói:

"Lão Lục, ông đang chần chờ cái gì thế? Siêng năng làm việc đi!"

"Tôi biết rồi, chỉ là hai đứa nhóc này ở đây thực sự là khiến tôi không thể nào tập trung làm việc được. Tôi chỉ muốn ôm bọn chúng."

"Không cần ông ôm, chuyện này cứ để tôi và Điềm Điềm làm là được, ông xem bọn chúng đều rất vui vẻ."

Lục Kiến Châu bất đắc dĩ thở dài:

"Ai, Thu Linh, bà nói xem, chúng ta mang hai đứa nhỏ đi, Lập Hành thật sự có thể mang theo Vãn Thanh đi thi bằng lái sao?"

"Có thể? Vãn Thanh dễ lừa gạt như vậy, Lập Hành lại thông minh như vậy, tôi cảm thấy có thể."

"Vậy là được rồi, để Vãn Thanh học một chút cũng tốt."

...

Tại Trường dạy lái xe Tam Cương.

Hôm nay có rất nhiều người tới tập lái xe.

Mấy huấn luyện viên người nào cũng đều là tai to mặt lớn.

Bọn họ lúc này đang ngậm điếu thuốc, nhìn về phía người đang tập lái phía trước:

"Ai, bọn họ thật đúng là gà!"

"Đám học trò này đúng là rất khó dạy!"

"Này này này, người bên kia, mắt mù rồi sao? Cậu không nhìn thấy phía trước không có đường sao?"

"Còn có cậu, rẽ một cái thôi cũng không làm được thì còn muốn làm gì? Làm sát thủ đường cái sao?"

Chúng học viên: ...

Bị chửi lâu như vậy, bọn họ càng ngày càng không dám động lung tung, lái càng lung ta lung tung.

Lúc Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành thì nhìn thấy một màn như thế.

Lục Lập Hành dẫn đầu tiến lên, nói:

"Xin chào, chúng tôi đến để báo danh thi bằng lái."

"Không dạy!" Người mập mạp dẫn đầu ngậm lấy điếu thuốc, nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Lục Lập Hành lập tức nhíu mày.

"Không dạy sao?"

"Đúng, không thấy chỗ tôi đã kín người hết chỗ rồi sao? Hơn nữa, người này còn đần hơn người kia, dạy thế nào?"

Lục Lập Hành quay đầu nhìn thoáng qua đám người đang luyện xe. Bọn họ hình như đúng là lái không được tốt lắm.

Nhưng tại sao huấn luyện viên này lại trút giận lên mình chứ?

Hắn cười nói:

"Chuyện là như vậy, huấn luyện viên, tôi không cần dạy, ngài ghi danh cho tôi là được, tôi trực tiếp đi thi."

"Cái gì?" Huấn luyện viên cho là lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

Hắn dùng sức móc móc lỗ tai, vẻ mặt không dám tin:

"Cậu trực tiếp đi thi?"

"Ừm."

"Cậu có biết cuộc thi này khó khăn như nào không? Nhìn thấy cái người gầy gầy bên kia không? Hắn thi mấy lần đều không thành công, còn có tên ngu ngốc mập mạp kia nữa, đã thi sáu lần! Đã dùng hết cơ hội! Cậu không học mà đã muốn tự mình thi? Cậu chẳng lẽ đang nằm mơ à?"

Tên huấn luyện viên mập mạp vừa nói xong, các huấn luyện viên còn lại đều nở nụ cười.

Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ nói:

"Tôi có thể, xin hãy tin tưởng tôi."

"Cậu muốn chúng tôi lấy cái gì để tin tưởng cậu? Không lái được thì sẽ chết người đó, cậu có biết không?"

Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, biết, hay là tôi lái thử cho các người xem một chút?"

Đám huấn luyện viên hai mặt nhìn nhau.

Tên huấn luyện viên mập mạp kia một mặt khinh thường:

"Được, cho cậu thử một chút, lão nhị. Cậu ngồi cùng xe với hắn, đừng để xảy ra nguy hiểm gì."

Người được gọi là lão nhị, là huấn luyện viên có ria mép nhỏ tuổi hơn hắn.

Huấn luyện viên có ria mép gật đầu, nói: "Được, đi thôi!"

Lục Lập Hành cũng nhẹ gật đầu.

...

Đại đội cảnh sát giao thông.

Đội trưởng Trần hôm nay đến thật sớm.

Sau khi đi dạo ở trong đội hai vòng, phát hiện không có việc gì làm, hắn nói với cấp dưới:

"Nếu đã không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài một chút, đến Trường dạy lái xe bên cạnh, có chuyện gì thì qua đó gọi tôi."

"Được, đi đi!"

"Ừm!"

Đội trưởng Trần nói xong liền ra ngoài.

Hắn phải đi thông báo cho người của Trường dạy lái xe một tiếng, để lúc Lục Lập Hành đến có thể trực tiếp báo danh. Nếu không thì sẽ quá phiền toái.

Hôm qua, sau khi trở về nhà hắn đã nói lại chuyện vợ của Lục huynh đệ sinh đôi cho vợ của mình nghe. Vợ hắn vẫn luôn nói phải cố gắng xây dựng mối quan hệ thật tốt với bọn họ. Còn nói là, tìm một cơ hội ăn bữa cơm với bọn họ.

Cho nên, hắn nhất định phải giúp chuyện lần này!

Đội trưởng Trần vừa ngâm nga bài hát vừa thảnh thơi tiến vào Trường dạy lái xe.

Thế nhưng, vừa mới đi vào, hắn đã sợ ngây người!

Chỉ thấy, trong sân huấn luyện có một chiếc xe ngay đang phi nhanh.

Mà các huấn luyện viên và các học viên đều đang nhìn tình cảnh này với vẻ mặt khiếp sợ.

Dường như là hoàn toàn không phản ứng kịp...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment