Trên xe.
Huấn luyện viên vừa được ủy nhiệm mang theo Lục Lập Hành họ Chu.
Hắn lúc này đang kinh ngạc há to miệng, nhìn Lục Lập Hành với vẻ không dám tin.
Trên thực tế, từ lúc Lục Lập Hành bắt đầu khởi động xe, hắn đã có vẻ mặt này rồi!
Huấn luyện viên Chu chưa bao giờ nghĩ tới, người không có bằng lái này thế mà lại lái xe tốt như vậy!
Tất cả động tác của hắn đều vô cùng tiêu chuẩn. Hắn phí sức muốn tìm một chút sơ hở từ bên trong để vãn hồi một chút mặt mũi, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
Sau khi xe đi một hồi liền tiến vào đường đua khảo nghiệm thứ nhất.
Huấn luyện viên Chu nghĩ thầm, lần này cuối cùng cũng có thể bắt được nhược điểm của Lục Lập Hành. Thế mà rất nhanh sau đó, hắn phát hiện mình đã sai. Lục Lập Hành chẳng những không có bối rối, ngược lại còn tự nhiên hơn cả trước đó.
Xe ở trong tay của hắn giống như biến thành một chú cừu non nghe lời.
Vị trí mà xe dừng lại thế mà không kém chút nào, đúng lúc ở vị trí trung tâm nhất.
Khi đó, huấn luyện viên Chu đã bắt đầu lau mắt mà nhìn đối với Lục Lập Hành.
Sau đó, mỗi một lần hắn dừng xe đều làm cho huấn luyện viên Chu bội phục không thôi.
Lái xong một vòng, Lục Lập Hành dừng xe lại, quay đầu hỏi:
"Thế nào? Huấn luyện viên Chu? Tôi lái như vậy đã có thể đi thi chưa?"
Huấn luyện viên Chu rất muốn thốt ra "Có thể" Thế nhưng, vừa rồi mấy người bọn hắn còn ở bên ngoài cười nhạo Lục Lập Hành. Nếu như lúc này mà đồng ý, chẳng phải là tự đánh mặt mình sao?
Huấn luyện viên Chu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
"Những hạng mục này đều rất chậm, đương nhiên đều đã được khống chế, xe trên đường cũng không thể chậm như vậy được. Có bản lĩnh cậu thử lái nhanh hơn một chút xem?"
Lái nhanh cũng không hề dễ lái chút nào. Hắn muốn nhìn xem, tiểu tử này sẽ làm thế nào! Hắn đang chờ đợi đối phương cầu xin tha thứ.
Thế mà, huấn luyện viên Chu làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi hắn nói xong thì chỉ nghe được một tiếng "Ồ" hời hợt.
Sau đó, xe lập tức bay ra ngoài.
Huấn luyện viên Chu vừa muốn cởi dây đeo an toàn ra, xe lại đột nhiên phóng ra, cả người hắn ngã ngồi ở trên chỗ tựa.
"Ai? Ai? Cậu làm gì thế?" Huấn luyện viên Chu vừa bắt chặt lấy tay vịn vừa hô to.
Thế nhưng Lục Lập Hành nào quản những thứ này?
Hắn tăng nhanh tốc độ xe:
"Huấn luyện viên Chu, ngài nhìn xem như này có được hay không?"
Trong lúc nói chuyện, Lục Lập Hành không hề giảm tốc độ xe mà nhanh chóng phi về phía một chiếc xe bên cạnh rồi mới dừng lại!
Sau khi xe dừng lại, sắc mặt trắng bệch của huấn luyện viên Chu cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Thế nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Lục Lập Hành đã cất bước lần nữa:
"Hạng mục kế tiếp đi!"
Lục Lập Hành lẩm bẩm: "Huấn luyện viên Chu, ngài xem nhìn cho rõ ràng!"
Sắc mặt của huấn luyện viên Chu lại trở nên trắng bệch!
Lúc này, người vây xem bên ngoài ngoại trừ Cố Vãn Thanh ra thì những người khác đều đã sợ ngây người!
"Trời, tiểu tử kia đang làm gì vậy?"
"Đây là điên rồi sao?"
"Không đúng, hắn lái giống như rất tốt!"
"Sao lại như vậy được?"
Bọn họ hoàn toàn không có ý thức được, đội trưởng Trần đã tới cửa. Vẻ mặt của đội trưởng Trần vô cùng nghi hoặc:
"Chuyện gì thế nào?"
Nghe thấy hắn nói chuyện, những người kia mới nhìn rõ hắn:
"Đội, đội trưởng Trần?"
"Chúng tôi cũng không biết, có một học viên mới tới đây nói là không cần học, bảo chúng tôi trực tiếp báo danh cho hắn thi luôn là được. Chúng tôi sao có thể làm vật được chứ? Sau đó liền để huấn luyện viên Chu đi cho hắn một bài học, kết quả…"
Bọn họ cũng không biết nên hình dung tình huống lúc này như thế nào.
Đội trưởng Trần còn đang nghi hoặc thì đã nghe Cố Vãn Thanh chào hỏi hắn:
"Đội trưởng Trần, ngài đã tới rồi?"
Đội trưởng Trần lúc này mới phản ứng lại được:
"Là cô sao! Người lái xe kia là. . ."
"Ừm, là Lập Hành!"
Đội trưởng Trần lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được nở nụ cười:
"Ha ha ha, kết quả là các người bị dạy dỗ lại có phải không?"
Mấy huấn luyện viên lập tức có chút xấu hổ:
"Chuyện này còn cần chờ lát nữa huấn luyện viên Chu xuống rồi hỏi xem tình huống thế nào đã."
"Ừm. Các người nói rất đúng, ha ha ha, vậy tôi cũng chờ!"
Chờ xem kịch vui!
Nhưng đội trưởng Trần lại không nói nửa câu sau ra khỏi miệng.
Hai tay của hắn để sau lưng, đứng ở bên cạnh Cố Vãn Thanh, gương mặt tràn đầy ý cười.
Một vòng kết thúc.
Cửa ghế phụ được mở ra trước.
Huấn luyện viên Chu nghiêm mặt xuống xe với vẻ mặt trắng bệch. Hắn ngồi xổm ở bên cạnh xe, bắt đầu nôn ói.
Tràng diện này càng làm cho mọi người sững sờ.
Mấy huấn luyện viên đều hai mặt nhìn nhau.
Đội trưởng Trần thì bước nhanh về phía trước, cười nói:
"Lục huynh đệ, cậu còn không xuống xe sao?"
Lục Lập Hành lúc này mới mở cửa xe và đi xuống xe.
Trông thấy Đội trưởng Trần, hắn kinh ngạc nói:
"Đội trưởng Trần? Sao anh lại tới đây?"
Đội trưởng Trần bất đắc dĩ nói: "Nếu như tôi không đến, cậu có phải lại định giả bộ như không biết tôi hay không?" Đội trưởng Trần cảm giác hết sức kỳ quái.
Lúc trước, đều là những người khác tìm hắn trả thù lao, để hắn giúp đỡ làm việc.
Đến chỗ Lục Lập Hành thì ngược.
Hắn đã nói là mình có thể giúp một tay nhưng đối phương lại không tìm hắn.
Lục Lập Hành ngượng ngùng nói: "Sao có thể chứ? Tôi chỉ nghĩ là tự tôi cũng có thể làm được."
"Ừm, đúng là có thể, ha ha ha, lái rất tốt!"
Đám huấn luyện viên trông thấy hai người nói chuyện phiếm rất là vui vẻ, lúc này mới phản ứng lại được:
"Đội trưởng Trần, các người có quen biết sao?"
"Đó là đương nhiên, là tôi bảo hắn tới tìm các người báo danh đó, cũng là tôi bảo hắn đến trực tiếp thi luôn là được!"
"A? Chuyện này?" Tên huấn luyện viên mập mạp lúc này cũng không rảnh bận tâm đến huấn luyện viên Chu nữa. Hắn vội vàng đi tới, nói:
"Người anh em này, sao cậu lại không nói sớm chứ? Ai, cậu xem chuyện này…"
“Lục huynh đệ là người chính trực. Hắn ấy à, cứ không chịu dùng cái tầng quan hệ này!"
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi lập tức đi chuẩn bị cho hắn. Đội trưởng Trần, là tôi có mắt như mù." Tên huấn luyện viên mập mạp lập tức cười nói theo.
Đội trưởng Trần cũng không tức giận, hắn cười ha ha một tiếng:
"Không có chuyện gì, các người làm vậy cũng đúng. Đúng là không phải là ai cũng có thể tùy tiện làm như vậy được. Khảo sát nghiêm ngặt là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Lục huynh đệ thì khác, hắn mấy ngày trước từng lái xe đi cứu ông chủ Liễu. Nếu như không nhờ có hắn thì nói không chừng người ta đã không còn mạng nữa rồi. Hơn nữa, chúng ta đều nhìn rõ kỹ thuật lái xe của hắn, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng hắn chính là vẫn không có bằng lái, cho nên mới muốn đi thi một cái!"
Tên huấn luyện viên mập mạp nghe xong, ánh mắt nhìn Lục Lập Hành lập tức thay đổi.
"Hắn chính là người cứu người lúc trước sao? Tôi nghe nói kỹ thuật của người kia tương đối tốt, không tệ, không tệ, đúng là không tệ! Lục huynh đệ, cậu chờ chút, tôi đi làm đơn báo danh khảo sát cho cậu."
"Chờ một chút." Lục Lập Hành cuối cùng cũng chen được lời.
"Sao thế?"
Huấn luyện viên mập mạp tò mò nhìn về phía hắn.
Lục Lập Hành quay đầu nhìn về phía Cố Vãn Thanh đang dương dương đắc ý. Hắn cười nói:
"Tiện thể báo danh cho vợ của tôi luôn đi. Nàng sẽ nghiêm túc học tập từ đầu."
Cố Vãn Thanh vốn còn đang đắm chìm ở trong vui sướng, nghe xong lời này thì lập sững sờ.
Nàng nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:
"Hả? Em cũng học sao?"
------
Dịch: MBMH Translate