Cố Vãn Thanh lúc này chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hơn nữa, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng!
Nhưng nàng suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được gì.
Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, đương nhiên là phải học rồi."
"Thế nhưng, thế nhưng, em còn phải chăm sóc cho các con nữa?"
“Đến lúc học lái xe thì sẽ nhờ ba mẹ chăm sóc giúp một chút, em yên tâm, học rất nhanh thôi."
"Thế nhưng, thế nhưng, em rất ngốc!"
"Không có chuyện gì, tin tưởng anh."
"Thế nhưng…"
Cố Vãn Thanh đứng ở đằng kia thế nhưng nửa ngày, phát hiện mình dường như không nói được gì. Giống như là dù mình có nói cái gì thì đều sẽ bị Lục Lập Hành mượn cớ cản trở về. Nàng có chút bất đắc dĩ.
"Đừng nhưng bữa, quyết định như vậy đi! Huấn luyện viên."
Huấn luyện viên mập mạp mau chóng đi tới trước: "Được được được, xin hỏi, vợ của cậu muốn chọn huấn luyện viên nào? Có thể tùy ý chọn."
Kể từ khi biết thân phận của Lục Lập Hành, bọn họ liền quyết định sẽ giữ gìn mối quan hệ với nhân vật cấp thần này.
Đãi ngộ đương nhiên là tốt nhất.
Nếu như là người khác tới báo danh, bình thường đều là người nào rảnh thì người đó dạy.
Cố Vãn Thanh nhìn về phía mấy vị huấn luyện viên với vẻ xoắn xuýt. Nàng luôn cảm thấy, bọn họ đều rất khó tiếp xúc. Nàng ngốc như vậy, nhất định sẽ bị mắng khóc?
Thế nhưng nàng chưa kịp xoắn xuýt xong, đã nghe Lục Lập Hành nói:
"Để tôi dạy cho?"
"Hả?"
Lúc này, chẳng những là Cố Vãn Thanh, ngay cả huấn luyện viên đều kinh hãi.
"Anh dạy?"
"Ừm, cái gì anh cũng biết, hơn nữa, tuyệt đối sẽ không mắng em, thế nào?"
Nói xong những thứ này, Lục Lập Hành lại nhìn về phía huấn luyện viên mập mạp:
"Huấn luyện viên, các người cứ thu tiền và báo danh giúp chúng tôi là được."
Huấn luyện viên mập mạp vô cùng xoắn xuýt!
Theo lý thuyết thì không cần làm gì mà vẫn có thể kiếm tiền là một chuyện đáng để vui vẻ.
Thế nhưng…
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó.
Huấn luyện viên mập mạp đành phải nhìn về phía đội trưởng Trần.
Đội trưởng Trần gật đầu:
"Cứ làm theo Lục huynh đệ nói đi? Tôi cảm thấy hắn dạy vợ mình sẽ tốt hơn các người nhiều."
"Được, được, vậy mời đi theo tôi, đi đăng ký trước một chút, có mang theo thẻ căn cước không?"
Cố Vãn Thanh vừa định nói mình không mang, muốn chạy trốn qua một kiếp này.
Nhưng ngay sau đó, nàng đã nghe Lục Lập Hành nói: "Ừm, có mang theo!"
Cố Vãn Thanh đành phải đi theo phía sau Lục Lập Hành cùng đi đăng ký.
Thi bằng lái ở thời đại này còn rất rẻ.
Hai người cộng lại cũng chỉ có 400 tệ.
Giao tiền xong, Lục Lập Hành mới mang theo Cố Vãn Thanh và đội trưởng Trần đi ra ngoài.
Đội trưởng Trần vừa đi vừa oán trách:
"Không phải tôi nói cậu chứ Lục huynh đệ, lần sau nếu gặp loại chuyện này nhất định phải nói với tôi một chút. Tôi đến chào hỏi sẽ dễ dàng hơn việc cậu tự mình đi nhiều, cũng sẽ không bị người ta đối xử lạnh nhạt."
Lục Lập Hành đành phải gật đầu: "Được, tôi đã nhớ, cảm ơn đội trưởng Trần."
"Ừm, không cần cảm ơn, Đúng rồi, vợ tôi nói muốn ăn bữa cơm với các người. Các người xem lúc nào thì có thời gian?"
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh liếc nhau rồi nói:
"Hay là thứ hai đi? Chuyện làm ăn đang thong thả, tôi và Vãn Thanh chắc là đều không có việc gì."
"Được, cứ quyết định như vậy đi!"
Đội trưởng Trần và Lục Lập Hành lại nói chuyện phiếm vài câu, Lục Lập Hành lúc này mới cáo từ rời đi.
Trên đường đi, hắn vẫn nắm tay Cố Vãn Thanh như cũ.
Chỉ là, đi khoảng chừng mười phút đồng hồ. Cố Vãn Thanh vẫn luôn cúi đầu, không nói câu nào.
Lục Lập Hành tò mò nhìn về phía nàng:
"Vãn Thanh, sao thế?"
Cố Vãn Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, cả người vẫn còn có chút mơ hồ:
"Em đang nghĩ, em có thể thi qua sao? Bằng lái."
"Có thể!"
"Thế nhưng, thôn chúng ta không có con gái lái xe."
"Ha ha, thôn chúng ta còn không có xe mà? Các nàng sao có thể biết được?"
" y... hình như là vậy thật."
Cố Vãn Thanh cũng cảm thấy Lục Lập Hành nói có đạo lý. Nàng không còn gì để nói.
Lục Lập Hành buồn cười vuốt vuốt tóc của nàng:
"Đừng lo lắng, có anh ở đây, cho dù không thi qua thì sau này anh sẽ lái xe chở em."
"Được! Vậy em sẽ cố gắng không kéo chân sau của anh."
Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu, hạ quyết tâm nhất định phải ưu tú như Lập Hành mới được. Nếu không thì nàng sẽ càng ngày càng không theo kịp bước chân của hắn.
Về đến nhà.
Trần Thu Linh đã trở về.
Nàng đang cho em bé uống sữa bột.
Nếu là trước kia, Trần Thu Linh sẽ không về nhà vào giữa trưa.
Nhưng hôm nay, nàng mang theo bọn nhỏ. Lục Kiến Châu sợ sữa bột và tã mang theo không đủ dùng nên đã bảo nàng về nhà.
Trông thấy Cố Vãn Thanh, nàng nở nụ cười:
"Thế nào Vãn Thanh? Báo danh chưa?"
Cố Vãn Thanh sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại:
"Mẹ… mẹ đã biết từ trước? Mẹ là cố ý mang bọn nhỏ đi ra ngoài?"
Sau khi nói xong, nàng lại tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành.
Lúc này, nàng cuối cùng cũng biết được cảm giác là lạ kia đến từ chỗ nào!
Buổi sáng thì không nhìn thấy bọn nhỏ.
Sau đó bị Lục Lập Hành lôi kéo đến Trường dạy lái xe.
Sau đó nhìn Lục Lập Hành lái xe, bị hắn kêu đi lấy báo danh.
Sau đó nữa, nàng thật sự đã báo danh.
Nếu như là trước kia, Lục Lập Hành chắc chắn sẽ không để nàng không được gặp các con cả một buổi sáng.
Hắn là cố ý mang bọn nhỏ rời đi.
Mà ba mẹ chính là người phối hợp với hắn!
Chuyện này chuyện này chuyện này…
Trần Thu Linh thấy mình nói lỡ miệng, vội vàng nói:
"Không phải, không phải, không phải là mẹ cố ý. Mẹ thật sự muốn mang bọn nhỏ ra ngoài chơi, cũng không phải là Tiểu Hành bảo mẹ làm như vậy..."
Ý thức được mình càng nói càng loạn, Trần Thu Linh càng cuống cuồng. Nàng sợ mình sẽ tạo thành mâu thuẫn giữa con dâu và con trai.
Nếu như tình cảm của hai người bọn họ không tốt thì phải làm sao bây giờ?
"Ai nha, Vãn Thanh, con đừng trách Tiểu Hành, đây đều là chủ ý của mẹ, không có liên quan gì đến Tiểu Hành, là mẹ bảo Tiểu Hành..."
"Được rồi mẹ." Thấy Trần Thu Linh sắp khóc, Cố Vãn Thanh mau chóng đi tới trước, tiếp nhận bình sữa từ trong tay nàng, sau đó cầm tay của nàng:
"Con không trách mẹ, cũng không trách Tiểu Hành, con cảm thấy rất vui vẻ!"
"Hả?" Trần Thu Linh nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ xoắn xuýt.
Nàng nhớ trong thôn có một số cô con dâu bởi vì một số mâu thuẫn mà điên cuồng cãi nhau với mẹ chồng, có trường hợp thậm chí còn ra tay đánh nhau.
Nhưng mà sao phản ứng của Vãn Thanh lại hoàn toàn khác thế.
Nàng còn đi an ủi mình?
"Mẹ, con biết các người đều là vì tốt cho con. Con cũng muốn cố gắng trở nên tốt hơn một chút, hơn nữa học nhiều không hại gì cả. Con học thêm lái xe, sau này con có thể tự lái xe đi đường, để Lập Hành nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Chuyện này tốt biết bao nhiêu, sao con lại tức giận được chứ?"
Dọc đường đi, Cố Vãn Thanh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.
Lục Lập Hành mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy. Nếu như có thể giảm nhẹ một chút gánh vác cho hắn, Cố Vãn Thanh cũng vui vẻ.
"Con thật sự nghĩ như vậy sao?" Trần Thu Linh không thể tin được.
Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu, biểu thị sự khẳng định.
Lục Lập Hành trông thấy bọn họ hòa thuận như thế, hắn cũng đi lên phía trước, buồn cười nói:
"Mẹ, Vãn Thanh nói mà mẹ còn không tin sao? Nàng tốt như vậy, sao lại tức giận được chứ? Nàng không học lái xe, xe đẹp như thế sẽ không có người lái ~ vì chiếc xe kia, nên là phải học thôi."
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ lườm hắn một cái.
Gia hỏa này, bắt đầu từ lúc mua xe đã tính đến những chuyện sau này rồi đúng không?
------
Dịch: MBMH Translate