Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 413 - Chương 413 - Áo Khoác Bông Này Có Chút Hở

Chương 413 - Áo Khoác Bông Này Có Chút Hở
Chương 413 - Áo Khoác Bông Này Có Chút Hở

Lục Lập Hành nhanh chóng đi về phía trước một bước, né tránh ánh mắt của Cố Vãn Thanh.

"Mẹ, để con làm cho!"

Có con trong tay, Vãn Thanh chắc là sẽ không trách mình nữa đâu?

Trần Thu Linh vừa cười vừa ôm đứa nhỏ qua:

"Ha ha, Vãn Vãn hiện tại cũng thành bia đỡ đạn của con. Được rồi, mẹ đi nấu cơm, các con cũng đói bụng rồi đúng không? Vãn Thanh, muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn sủi cảo, lần trước gói hình như còn chưa ăn hết?"

"Được, mẹ sẽ đi nấu sủi cảo cho các con!" Trần Thu Linh nói xong liền đi ra ngoài.

Cố Vãn Thanh đi từng bước một về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành thấy thế thì vội vàng nâng đứa nhỏ lên cao hơn một chút:

"Anh đang cho con ăn đó, Vãn Thanh, để đến tối rồi nói sau?"

Cố Vãn Thanh lắc đầu: "Vậy thì không được, nếu không thì sau này anh sẽ lại lừa gạt em, bỏ ra nhiều tiền như vậy đều là vì em, anh lại không có cái gì, ai." Nàng thở dài.

"Sau này không được phép như vậy nữa!"

Lục Lập Hành cười nói: "Tiêu tiền cho em hay cho anh không phải đều như như sao? Đều là tiêu cho mình."

"Chuyện đó không giống nhau, em không cần những thứ này. Tiền phải tiêu vào chỗ cần tiêu mới được!"

Lục Lập Hành: "Anh cho rằng đây chính là chỗ cần tiêu. Hơn nữa, em chưa từng nghe nói câu, muốn biết một người đàn ông có tiền hay không, chỉ cần nhìn vợ của hắn thế nào là được rồi. Vợ ra ngoài được người khác chú ý, chồng sẽ rất có mặt mũi. Anh chính là một người thích sĩ diện!"

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ:

"Anh đó, nói chuyện gì cũng có thể bịa ra lý do cho được. Nói đi cũng phải nói lại, được rồi, em không nói với anh nữa, em muốn ôm Vãn Vãn một chút. Vãn Vãn, đến để mẹ ôm nào."

Lúc nàng nói những lời này, Vãn Vãn đã uống sữa xong.

Lục Lập Hành lúc này đang đút cho anh trai.

Tiểu Vãn Vãn bị Cố Vãn Thanh vỗ tay một cái như thế thì lập tức giơ cánh tay nhỏ của mình lên, dùng sức muốn cọ cọ vào người Cố Vãn Thanh.

Nàng vừa cọ vừa lộ ra ý cười.

Cố Vãn Thanh lập tức chấn kinh:

"Lập Hành, Lập Hành mau nhìn!"

"Vãn Vãn cười kìa! Ai nha, Vãn Vãn đây là đang cười sao?"

"Mau nhìn này!"

Cố Vãn Thanh giống như là phát hiện ra một đại lục mới, vui sướng không thể kìm được.

Lục Lập Hành cũng nhanh chóng nhìn lại.

Khi thấy Vãn Vãn thật sự đang cười, trái tim người làm cha như hắn như muốn nhũn ra. Hắn thậm chí còn không thèm để ý tới anh trai đã bú sữa, nhanh chóng giơ tay lên, nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Vãn Vãn.

"Vãn Vãn cười là vì trông thấy mẹ sao? Cao hứng như vậy? Vãn Vãn lúc nào mới có thể vui vẻ như thế khi gặp ba đây?"

Ai ngờ, bị Lục Lập Hành nhéo như thế, Tiểu Vãn Vãn giống như là bị nhéo đau. Nước mắt to như hạt đậu ào ào chảy xuống.

Nàng mím miệng, nhìn Lục Lập Hành, sau đó khóc lớn!

Lục Lập Hành lập tức hoảng loạn:

"Vãn Vãn, Vãn Vãn sao thế? Vãn Vãn tại sao lại khóc?"

"Không khóc, không khóc, là ba ba nhéo đau sao? Ba ba sai rồi!"

"Ai u, Tiểu Vãn Vãn, ba ba ôm nào."

Hắn đau lòng bế Vãn Vãn lên.

Đáng tiếc.

Nhóc con này giống như là đã ghi thù.

Bị ôm như thế, nàng khóc càng thương tâm hơn.

Cố Vãn Thanh ở bên cạnh nhìn cũng lo lắng thay:

"Hay là để em ôm cho? Nếu không nó mà cứ tiếp tục khóc thì anh trai cũng sẽ khóc theo đó."

"Được!"

Lục Lập Hành gật gật đầu, sau khi đưa Vãn Vãn qua, hắn mới quay đầu nhìn về phía anh trai.

Kết quả, hắn phát hiện anh trai vẫn không có chuyện gì, nhóc đang tự mình giơ tay ôm lấy bình sữa, tự uống vui vẻ, con mắt cũng nhắm thật chặt.

Giống như hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với chuyện của bọn họ bên này!

Lục Lập Hành: ...

Tiểu gia hỏa này, hoàn toàn không biết đau lòng em gái.

Chuyện này không thể được, nhất định phải dạy dỗ mới được.

"Em gái không khóc nữa nha."

"A? Em gái lại lại cười rồi?"

"Lập Hành mau nhìn, em gái lại cười!"

Cố Vãn Thanh ngạc nhiên chia sẻ phát hiện của mình với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành tranh thủ thời gian nghiêng đầu qua. Hắn phát hiện, khóe mắt Vãn Vãn còn mang theo nước mắt, nhưng mà cánh môi đã có chút giơ lên.

Là thật sự bởi vì trông thấy Cố Vãn Thanh mới cười rộ lên.

Lục Lập Hành lập tức vô cùng bất mãn:

"Nha đầu này có phải là cố ý hay không?"

Sao hắn cứ luôn cảm thấy áo khoác bông này có chút hở!

Ba ba xoa thì khóc khóc.

Mẹ ôm thì cười.

Chuyện này…

Chuyện này…

Tại sao địa vị của hắn càng ngày càng thấp vậy?

Lục Lập Hành càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn quyết định làm thí nghiệm.

Sau đó…

Hắn vươn tay ra, làm ra vẻ muốn ôm một cái:

"Đến, cho anh ôm thử một chút!"

"Nàng sẽ khóc!"

Cố Vãn Thanh nhanh chóng lui về sau một bước.

Nhưng mà Lục Lập Hành đã quyết tâm phải chinh phục được Vãn Vãn!

Hắn nói: "Không được, để cho anh thử một chút."

Trần Thu Linh cũng nghe được động tĩnh. Nàng đi ra:

"Tiểu Hành, con làm gì đó? Đừng đùa Vãn Vãn nữa, kẻo nó lại khóc!"

"Con chỉ thử một lần." Lục Lập Hành dây dưa không bỏ.

Cố Vãn Thanh đành phải đưa Vãn Vãn tới.

Lục Lập Hành ôm lấy Vãn Vãn với vẻ vô cùng tự tin.

Thế nhưng, Vãn Vãn vừa tới trong ngực hắn đã bắt đầu khóc lớn lên!

Lục Lập Hành: ...

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nói: "Anh xem đi, em đã nói là không được rồi."

Trần Thu Linh càng tức giận hơn:

"Nói rồi mà con không nghe, xem đi, cháu gái ngoan của mẹ khóc rồi kìa, nhanh đưa cho Vãn Thanh đi."

Lục Lập Hành đành phải thở dài, đưa nhóc con qua.

"Ai, Vãn Vãn, con đúng là một đứa nhỏ tinh nghịch, sau này ba ba muốn được ở cùng con nhiều hơn!" Hắn cũng không muốn lạnh nhạt với áo khoác bông.

Chờ anh trai uống sữa xong, sủi cảo cũng đã được nấu xong.

Trần Thu Linh gọi bọn họ đi ăn cơm.

Trên bàn cơm, Vãn Vãn đang thiu thiu ngủ ở trong ngực Cố Vãn Thanh trông thấy đồ ăn thì trợn cả mắt lên! Cố Vãn Thanh đành đưa lưng nàng về phía bàn ăn.

Nhóc con nằm một hồi liền ngủ mất, cho đến khi bọn họ ăn cơm xong cũng không tỉnh lại.

Hai ngày sau đó, bởi vì cuộc thi bằng lái của Lục Lập Hành còn chưa bắt đầu, Cố Vãn Thanh cũng mượn cớ không đi bệnh viện. Lục Lập Hành liền dẫn nàng đi dạo khắp nơi huyện Song Thành.

Đây là lần thứ nhất Cố Vãn Thanh nghiêm túc đi dạo ở huyện thành như vậy.

Trước đó vì mang mang thai nên nàng cũng không dám đi loạn, chỗ đi được đều rất gần.

Nhưng hai ngày này, bọn họ đi rất xa.

Tâm tình Cố Vãn Thanh cũng vô cùng tốt.

Hai ngày này, nàng ăn nhiều hơn chút, sắc mặt vô cùng tốt.

Ngày thứ ba.

Lục Lập Hành chọn cho Cố Vãn Thanh một bộ đồ. Đây đều là đồ được Lục Lập Hành mua lúc đi dạo phố.

"Buổi tối hôm nay sẽ đi ăn cơm với đội trưởng Trần, em mặc cái này đi?"

Đã gần tháng năm, thời tiết rất nóng.

Lục Lập Hành chọn một cái váy hoa màu lam.

Không nói đến những thứ khác, đầy là kiểu dáng đang thịnh hành và nhiều năm sau vẫn còn lưu hành.

Lúc này đã có rất nhiều người mặc, chỉ là phần lớn mọi người đều mắc thành khí chất thổ hào.

Nhưng Cố Vãn Thanh thì khác, nàng mặc vào lại có một loại khí chất cao quý.

Bởi vì mang theo con nhỏ, Lục Lập Hành còn tìm cho nàng một đôi giày trắng nhỏ, là kiểu dáng đơn giản nhất. Nhưng đôi giày trắng nhỏ lại vô cùng đẹp và phù hợp.

Cố Vãn Thanh giật mình hỏi: "Thật sự phải mặc như vậy sao?"

Nàng chưa từng thấy người nào mặc váy và đi giày trắng cả. Dù sao bình thường váy đều sẽ phối với giày cao gót.

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Tin anh, cứ mặc đi."

Cố Vãn Thanh xoắn xuýt trong chốc lát, quyết định đi đổi lại.

Dù sao thì ánh mắt của Lục Lập Hành vẫn luôn rất tốt.

Nàng mặc vào chắc là sẽ không đến nỗi quá tệ?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment