Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 414 - Chương 414 - Trời Ạ, Nàng Thật Xinh Đẹp

Chương 414 - Trời Ạ, Nàng Thật Xinh Đẹp
Chương 414 - Trời Ạ, Nàng Thật Xinh Đẹp

Sau khi thay xong một bộ quần áo, Cố Vãn Thanh đi ra từ trong nhà. Nàng vẫn còn có chút xoắn xuýt:

"Như này thật sự được sao?"

Lục Lập Hành nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lập tức tỏa sáng. Hắn gật đầu: "Có thể, nhìn rất đẹp!"

"Vậy, vậy em mặc như này sẽ không làm anh mất mặt chứ?"

Tuy ngày ấy, Lục Lập Hành vì nói đùa nên mới nói những lời kia cùng Cố Vãn Thanh, nhưng Cố Vãn Thanh vẫn là cho là thật.

"Làm sao lại như vậy được? Bọn họ sẽ chỉ hâm mộ anh có được người vợ xinh đẹp thôi!"

"Được rồi, đừng khoác lác nữa."

Cố Vãn Thanh nói xong liền muốn đẩy ghế cho trẻ sơ sinh ra ngoài.

Lục Lập Hành vốn cũng muốn đi, thế nhưng hắn lập tức phát hiện ra một vấn đề.

"Chờ một chút!"

"Sao thế?" Cố Vãn Thanh nghi ngờ quay đầu.

Lục Lập Hành cười nói: "Còn thiếu chút một chút nữa, em đi theo anh!"

"A? Thiếu cái gì? Thế nhưng các con…"

"Bọn chúng đã ngủ thiếp đi rồi, không có chuyện gì đâu."

Lục Lập Hành kéo Cố Vãn Thanh đến trước gương, ép nàng ngồi xuống, sau đó cầm lược lên.

Cố Vãn Thanh kinh ngạc hỏi: "Lập Hành, anh muốn làm gì thế?"

Lục Lập Hành nói: "Đợi chút nữa em sẽ biết!"

Lục Lập Hành nói xong liền cầm lược, chăm chú chải đầu cho Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh thấy thế cũng không dám động đậy, chỉ đành để mặc cho Lục Lập Hành giày vò.

Sau năm phút, Cố Vãn Thanh nhìn mình trong gương, lập tức nở nụ cười: "Tóc đuôi ngựa?"

"Đúng vậy, tóc đuôi ngựa rất hợp với em, rất đẹp!"

Lục Lập Hành cũng chăm chú quan sát kiệt tác của mình.

Nếu như nói, tóc đuôi ngựa là danh từ chỉ mối tình đầu quốc dân, vậy Cố Vãn Thanh nhất định chính là đại diện cho tóc đuôi ngựa.

Nàng ăn mặc như này, cộng với khí chất đặc biệt của mình, cùng với gương mặt cho dù đã sinh con cũng không có thay đổi gì kia, đúng là quá xinh đẹp!

"Vậy, vậy thì đi thôi." Cố Vãn Thanh xoắn xuýt trong chốc lát rồi nói.

Lục Lập Hành cũng gật đầu: "Ừm, đi thôi, đội trưởng Trần nói gặp ở Tam Tiên Cư. Xem ra, phải đến chỗ ông chủ Doãn làm khách rồi!"

"Ha ha, vậy không phải là rất tốt sao."

"Ừm."

Hai người vừa dứt lời, liền nghe điện thoại vang lên. Lục Lập Hành lập tức nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của đội trưởng Trần:

"Lão đệ, thu thập xong chưa?"

"Ừm, xong rồi, lập tức xuất phát!"

"A a, thực sự xin lỗi nha lão đệ, vốn đã hẹn trước là Tam Tiên Cư rồi, nhưng mà vợ tôi nói nàng gần đây phát hiện ra một quán cực kỳ ngon. Tên là quán cơm Lục gia gì gì đó thì phải, hay là chúng ta đến đó ăn đi. Làm phiền cậu sửa lại địa chỉ một chút."

Vẻ mặt của Lục Lập Hành lập tức trở nên đặc sắc.

"Được thôi!"

"Thật sự xin lỗi, là do chúng tôi đột ngột thay đổi."

"Không có chuyện gì, món ăn ở bên kia đúng là rất ngon." Lục Lập Hành bất đắc dĩ khoe khoang một chút.

Nghe đội trưởng Trần nói chuyện, hắn liền biết bọn họ còn không biết quán cơm Lục gia là của hắn.

"Ừm, cứ quyết định như vậy đi, lát nữa gặp, nhớ mang theo bọn nhỏ nữa đó ~ "

"Được, lát nữa gặp."

Cúp điện thoại xong, Lục Lập Hành ra ngoài.

Cố Vãn Thanh nghe thấy bọn họ nói chuyện thì buồn cười hỏi:

"Thế nào? Đến quán cơm Lục gia?"

"Ừm, đúng vậy, đội trưởng Trần nói chị dâu rất thích đồ ăn nơi đó."

"Ha ha, toàn thành có rất nhiều người đều thích. Em cũng thích ăn, chúng ta đi thôi!"

"Được."

Trần gia.

Đội trưởng Trần cúp điện thoại xong, liền bắt đầu thúc giục:

"Mỹ Lan, em nhanh chút đi. Ai, còn muốn vẽ tới khi nào nữa?"

"Anh thì biết cái gì? Em đây là đang tôn trọng người khác, cũng không muốn làm anh mất mặt. Anh mới nói vợ của người ta rất xinh đẹp. Mặt tôi hướng lên trời như này đi không mất mặt à?"

"Người ta sẽ không để ý chuyện này!"

"Được rồi, được rồi, đợi thêm hai phút nữa. Em bảo anh đặt phòng riêng quán cơm Lục gia, anh đã đặt chưa?"

"Đã đặt rồi, nhưng mà không có phòng riêng, chỉ có phòng bình thường bên ngoài. Anh thật sự không hiểu nổi tại sao em lại thích đến đó như vậy?"

"Phổ thông cũng được. Nói anh cũng không hiểu đâu, chờ bọn họ thử đồ ăn nơi đó rồi thì nhất định sẽ rất ưa thích. Như này thì em sẽ có thể nói chuyện cùng Vãn Thanh! Cũng có thể để cho hai đứa nhóc chúng ta chơi đùa với bọn nhỏ nhà kia!"

"Ai, được rồi." Đội trưởng Trần thở dài một cái, đành phải gật đầu.

Hắn luôn cảm thấy cái tên quán cơm Lục gia này rất quen tai, nhưng mà không nhớ rõ là đã nghe qua ở đâu.

Để Lục huynh đệ ngồi ăn cơm trong đại sảnh, cũng không biết đối phương có để ý hay không.

Ai.

Hi vọng vợ mình nói đúng, đồ ăn bên kia ngon.

Lại qua năm phút đồng hồ, bọn họ mới xuất phát.

Mà lúc này.

Lục Lập Hành đã đến nơi.

Sau khi hỏi thăm Tôn Tiểu Lợi, hắn biết người còn chưa tới.

Lục Lập Hành lôi kéo Cố Vãn Thanh đi ra ngoài.

Vẻ mặt Cố Vãn Thanh vô cùng nghi hoặc: "Chúng ta đi đâu vậy? Hay là cứ chờ ở chỗ này đi?"

"Chúng ta đến bờ sông bên cạnh dạo một chút đi. Đội trưởng Trần chắc là đang đợi vợ mình. Hắn là người có sĩ diện, nếu như biết chúng ta tới trước, đoán chừng là sẽ không cảm thấy thoải mái, chờ bọn hắn đến rồi chúng ta lại đi vào."

"Vậy cũng được!" Cố Vãn Thanh gật đầu.

Hai người đi dạo ở xung quanh năm phút đồng hồ mới nhìn thấy một chiếc xe kiểu cũ dừng lại ở cách đó không xa.

Lục Lập Hành lúc này mới đẩy chiếc xe dành cho trẻ em tiến về phía trước:

"Đi thôi."

"Được." Cố Vãn Thanh gật đầu.

Trong cửa tiệm.

Đội trưởng Trần mang theo hai đứa bé, kéo tay La Mỹ Lan, nóng nảy đi vào. Trông thấy Tôn Tiểu Lợi, hắn vội vàng nói:

"Chúng tôi đã đặt chỗ trước rồi, chúng tôi là…"

Hắn còn chưa nói hết lời đã nghe Tôn Tiểu Lợi nói:

"Là đội trưởng Trần đúng không? Mời tới bên này."

"Cậu biết chúng tôi?" Đội trưởng Trần hơi sững sờ:

"Chẳng lẽ bọn họ tới rồi sao?"

Tôn Tiểu Lợi không nói chuyện.

Sau khi đi vào, đội trưởng Trần chăm chú quan sát một vòng, cũng không thấy bóng dáng Lục Lập Hành đâu cả. Hắn càng thêm nghi ngờ.

"Còn chưa tới sao!"

La Mỹ Lan nói: "Đại khái là bởi vì lúc anh đặt chỗ đã nói rõ với người ta về đặc điểm của mình?"

"Chắc là vậy!"

Nếu không, hắn thật sự nghĩ không ra những lý do khác.

Sau khi ngồi xuống, đội trưởng Trần nhìn thời gian, cao hứng nói: "May quá, may quá, bọn họ còn chưa tới, đã muộn năm phút đồng hồ rồi."

"Ha ha, em đã nói rồi, không nên gấp gáp làm gì. Phụ nữ mà, nhất là phụ nữ xinh đẹp, đi ra ngoài đều cần trang điểm. Anh nói Lục huynh đệ yêu vợ mình như vậy, nhất định cũng cần trang điểm thật lâu."

La Mỹ Lan vừa dứt lời, nàng đã ngây ngẩn cả người.

La Mỹ Lan khiếp sợ há to miệng, đôi mắt như tỏa sáng:

"Trời, trời ạ! Lão Trần mau nhìn, trước cửa có một cô gái rất xinh đẹp. Quần áo của nàng trông rất tốt, dáng người cũng tốt nốt. Thế nhưng mà, nàng, nàng… thế mà không có trang điểm?"

"Nếu như đặt ở tỉnh thành, đây chính là cấp bậc đại mỹ nữ đó!"

La Mỹ Lan ngồi đối diện cửa nên đúng lúc nhìn thấy người đi vào. Nhưng mà đội trưởng Trần lại ngồi đưa lưng về phía cửa. Nghe thấy câu cảm khái này, đội trưởng Trần nghi ngờ quay đầu:

"Thần kỳ như vậy? Còn có người mà La Mỹ Lan em cảm thấy xinh đẹp sao?"

Nhưng mà ngay sau đó!

Hắn đã khiếp sợ há to miệng:

"Đây, đây không phải là Lục huynh đệ đó sao? Đó chính là vợ của hắn!"

"Cái gì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment