Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 415 - Chương 415 - Hiếm Khi Trông Thấy Vãn Thanh Vui Vẻ Như Vậy

Chương 415 - Hiếm Khi Trông Thấy Vãn Thanh Vui Vẻ Như Vậy
Chương 415 - Hiếm Khi Trông Thấy Vãn Thanh Vui Vẻ Như Vậy

Cả người La Mỹ Lan đều kinh hãi. Nàng nhìn về phía cửa với vẻ không dám tin.

"Nàng... Hai người này chính là Lục huynh đệ và vợ của hắn?"

"Đúng vậy, em xem bọn họ đẩy xe trẻ sơ sinh, là kiểu xe dành cho hai em bé, đó là Lục huynh đệ tự mình thiết kế đó! Ha ha ha, vợ à, vợ của người ta không có trang điểm?"

Ánh mắt của La Mỹ Lan không nỡ rời khỏi người Cố Vãn Thanh. Nàng vừa nhìn vừa gật đầu:

"Ừm, không, không có trang điểm!"

Chẳng những không có trang điểm, mà còn đẹp hơn rất nhiều người trang điểm! Gương mặt kia, phối với tóc đuôi ngựa, quả thực hoàn mỹ.

Tỉ lệ dáng người kia nào giống với người vừa sinh hai đứa con chứ?

Vòng eo tinh tế, dáng người thon dài!

Rốt cuộc là làm thế nào mới được như vậy chứ?

La Mỹ Lan nhớ lại, mình lúc trước sinh em bé xong phải dùng thời gian một năm mới khôi phục được như cũ.

Căn cứ theo lời Lão Trần, con của bọn họ chỉ vừa mới đầy tháng thôi mà?

Nàng thật sự là vô cùng hâm mộ!

Đội trưởng Trần chú ý tới ánh mắt của nàng, biết vợ của mình đã bị hấp dẫn, liền cười nói:

"Ha ha, đi thôi, mau tới chào hỏi với Lục huynh đệ và Vãn Thanh đi."

Sau khi nói xong, đội trưởng Trần nhìn về phía hai đứa nhóc tầm 5 tuổi đang ngồi cạnh La Mỹ Lan:

"Các con cũng đi luôn!"

Hai nhóc con vui sướng đi đến bên cạnh đội trưởng Trần.

La Mỹ Lan cũng máy móc đứng lên.

Chờ Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh tới gần, đội trưởng Trần lập tức tiến lên nghênh đón:

"Lục huynh đệ, cậu đã tới rồi? Tới tới tới, tôi giới thiệu cho các người một chút. Mỹ Lan, chắc là em đều biết hai người này rồi có đúng không?"

"Lục huynh đệ, đây là vợ của tôi, La Mỹ Lan. Hai nhóc này là con gái của tôi, một đứa là Trần Hi, nhũ danh là Sissy, đứa còn lại là Trần Nam, nhũ danh là Nam Nam."

Hai nhóc con lập tức ngọt ngào chào hỏi:

"Chào anh chị ạ."

Đội trưởng Trần lúc này vô cùng cạn lời: "Gọi cái gì đó? Phải gọi là chú dì."

Tiểu Trần Hi chớp mắt một cái, bĩu môi nói:

"Thế nhưng mẹ đã nói là, trông thấy người đẹp thì phải gọi là anh chị."

"Ai, các con đúng là…" Đội trưởng Trần có chút xấu hổ.

"Lục huynh đệ, thật ngại quá, hai đứa nhóc nhà tôi đã bị vợ tôi làm hư rồi!"

"Ha ha, không có chuyện gì, gọi anh chị cũng được. Đây có thể xem như là chúng tôi đang còn trẻ."

Cố Vãn Thanh cũng nở nụ cười: "Đúng vậy, đội trưởng Trần, anh không cần khách sáo. Chị dâu thật xinh đẹp."

Hôm nay La Mỹ Lan trang điểm vô cùng tinh xảo, mặc một thân áo dài. Tuy thân hình của nàng không bằng Cố Vãn Thanh, nhưng cũng không kém. Nàng thuộc về kiểu người sẽ vô cùng chói sáng nếu đứng ở trong đám người.

Sau khi Cố Vãn Thanh đi vào đã chú ý tới nàng. Nàng còn nhỏ giọng thảo luận với Lục Lập Hành nữa.

Năng lực trang điểm của nàng vô cùng có hạn. Nàng cho dù có học thế nào đều không thể học được kiểu trang điểm vừa tinh xảo vừa xinh đẹp này. Thật sự là làm cho người ta rất hâm mộ.

Nhưng nàng hâm mộ La Mỹ Lan thì đối phương cũng đang hâm mộ nàng.

Nàng mỉm cười, còn không thèm dắt Trần Hi và Trần Nam, trực tiếp tới cầm tay Cố Vãn Thanh:

"Em gái à, em mới xinh đẹp, từ lúc em bước vào cửa, chị vẫn luôn nhìn em, quá đẹp!"

Cố Vãn Thanh cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ thế mà lại đang thưởng thức lẫn nhau.

Vừa rồi lúc nhìn qua, nàng còn tưởng rằng người có tướng mạo như La Mỹ Lan sẽ là một mỹ nhân cao lãnh! Không nghĩ tới, đối phương thế mà lại nhiệt tình như vậy, hơn nữa thoạt nhìn rất dễ tiếp xúc.

Từ khi Duẫn Tuyết Kỳ đi học, Cố Vãn Thanh ở huyện thành lâu như vậy cuối cùng cũng cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Nàng cười nói:

"Em vừa rồi cũng đang nhìn chị đóa."

"Thật sự? Ha ha, chị đây đều là do trang điểm!"

"Vậy cũng là xinh đẹp, em lại không biết mấy cái này."

"Không sao, chị có thể dạy em!" La Mỹ Lan cao hứng nói.

Cố Vãn Thanh mừng rỡ hỏi: "Thật sao?"

"Ừm, cái khác chị có thể không biết, nhưng chị giỏi nhất là trang điểm. Nhưng mà, bộ đồ em mặc hôm này đúng là vô cùng đẹp! Cái váy này phối với giày trắng nhỏ, còn có tóc đuôi ngựa này nữa, quá đẹp!"

Hai người phụ nữ hoàn toàn quên đi những chuyện khác, không ngừng ca ngợi lẫn nhau.

Hai người đàn ông đều thấy choáng. Bọn họ đều cảm thấy mình hình như có chút dư thừa.

Trần Hi và Trần Nam thì hoàn toàn không để ý tới những người lớn đang nói gì. Bọn nhóc hoàn toàn bị hai đứa trẻ sơ sinh trong xe hấp dẫn. Hai nhóc chơi với hai đứa bé.

Nghe một hồi lâu, đội trưởng Trần cuối cùng nghe không nổi nữa.

"Mỹ Lan, Vãn Thanh, hay là, chúng ta vừa ăn cơm vừa trò chuyện đi? Gọi món trước đã, mọi người đều đói rồi, đứng ở nơi này cũng không thích hợp."

Các nàng cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại:

"A đúng, đúng đúng đúng! Xem đầu óc của em này. Vãn Thanh, đi, chúng ta qua bên kia ngồi."

"Ừm ừm!"

Cố Vãn Thanh vừa đi vừa quay đầu nhìn hai đứa nhỏ.

"Chờ một chút chị Mỹ Lan, để em đẩy hai đứa nhỏ."

Lục Lập Hành nghe vậy thì cười nói: "Để anh đẩy cho, đừng lo lắng, Sissy và Nam Nam còn muốn chơi cùng bọn chúng, hai người cứ trò chuyện của mình đi."

"Vậy cũng được!" Cố Vãn Thanh lập tức đồng ý.

Đây đại khái là lần đầu tiên Cố Vãn Thanh vui vẻ như vậy từ sau khi sinh em bé. Lục Lập Hành cũng vui vẻ theo.

Đội trưởng Trần đi sóng vai với hắn, chiếu cố Sissy và Nam Nam. Hắn vừa đi vừa cảm khái:

"Ai, mọi người đều nói ba người phụ nữ thành cái chợ. Tôi thấy chỉ cần hai người bọn họ thôi cũng đủ một bộ phim rồi!"

"Ha ha, tôi cũng cảm thấy vậy, các nàng vui vẻ là được rồi."

"Đúng, các nàng vui vẻ là được rồi."

Cho đến khi ngồi xuống, Cố Vãn Thanh và La Mỹ Lan vẫn còn tán gẫu.

Đội trưởng Trần nhịn không được liền gọi nàng:

"Mỹ Lan, gọi món đã, em quen với nơi này, anh cũng không biết gọi cái gì."

"Được được được, anh xem đầu óc của em này. Vãn Thanh, chúng ta gọi món ăn trước đã. Chị nói cho em biết, bánh ngô nơi này cực kỳ ngon, còn có cá hấp và đầu cá kho tiêu. Ngoài ra còn có… gì mà thịt khô, ai, thịt khô xào cái gì nhỉ?"

"Thịt khô xào đậu?"

Gặp La Mỹ Lan nghĩ không ra, Cố Vãn Thanh nhịn không được nhắc nhở.

La Mỹ Lan dùng sức gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là món này? Khoan, em từng ăn rồi sao?"

Cố Vãn Thanh nghe xong lập tức không biết nên trả lời thế nào. Nàng lúng túng nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, đành phải gật đầu:

"Ừm, thường xuyên đến ăn."

"Ha ha ha, em gái, không nghĩ tới chúng ta còn có chung sở thích nào. Quá tốt rồi, vậy chúng ta sau này có thể thường xuyên cùng đi ăn rồi!"

"Ừm." Cố Vãn Thanh lần nữa lúng túng gật đầu.

Nàng đang tự hỏi làm thế nào để nói ra chuyện mình ăn cơm ở chỗ này là không cần tiền. Hơn nữa, nàng đã từng thử qua tất cả món ăn, còn là phần ngon nhất. Bởi vì đó đều là Lục Lập Hành làm cho nàng ăn.

"Tới tới tới, chúng ta lại gọi vài món thức ăn. Vãn Thanh, em còn biết món gì ngon nữa không? Chị chỉ mới phát hiện ra nơi này, còn chưa có thử hết."

Cố Vãn Thanh đành phải giả bộ như mình rất quen với nơi này, lại gọi mấy món cực kỳ ngon.

Sau khi chọn món xong, La Mỹ Lan mới hài lòng gọi:

"Nhân viên phục vụ, chúng tôi muốn gọi thức ăn!"

Tôn Tiểu Lợi ở bên cạnh nghe thấy thì nhanh chóng đi tới:

"Được rồi, để tôi xem một chút..."

"Đúng rồi, chuyện là chúng tôi còn dư một gian phòng, các người có muốn thăng cấp gian phòng không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment