Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 416 - Chương 416 - Còn Có Chuyện Tốt Như Này Sao?

Chương 416 - Còn Có Chuyện Tốt Như Này Sao?
Chương 416 - Còn Có Chuyện Tốt Như Này Sao?

Tôn Tiểu Lợi vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Lục Lập Hành.

Gian phòng kia được đặc biệt đưa ra dùng vì Lục Lập Hành tới.

La Mỹ Lan và đội trưởng Trần nghe xong thì lập tức vô cùng cao hứng.

"Được được được, vào phòng riêng đi. Ai, Lục huynh đệ, cậu không biết đâu, nơi này rất hó hẹn. Lúc tôi gọi điện thoại tới thì chỉ còn vị trí phòng khách. Không nghĩ tới vận may của chúng ta lại tốt như vậy, nửa đường thế mà còn có thể dùng phòng riêng! Đi, chúng ta đổi phòng đi."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ gật đầu:

"Ừm, được."

La Mỹ Lan đưa menu cho Tôn Tiểu Lợi, sau đó cao hứng dắt tay Cố Vãn Thanh:

"Đi thôi, Hi Hi, Nam Nam, nhớ trông chừng em trai em gái đó!"

"Vâng ạ."

Thấy bọn nhỏ hiểu chuyện như vậy, Cố Vãn Thanh nhịn không được mà cảm khái:

"Bọn chúng nhỏ như vậy mà đã nghe lời như thế rồi sao? Không biết hai đứa nhóc nhà em đến bao giờ mới có thể nghe lời được như thế đây."

"Đừng vội, hai đứa nhóc nhà em là hai đứa nhóc đáng yêu nhất mà chị từng thấy, nhất định cũng sẽ rất thông minh, yên tâm đi!"

Thực ra La Mỹ Lan cũng rất thích hai đứa bé kia. Nếu như không phải vì muốn nghiên cứu thảo luận vấn đề trang điểm với Cố Vãn Thanh nghiên, nàng nhất định sẽ tiến lên ôm lấy hai nhóc con.

"Ừm." Cố Vãn Thanh lúc này mới yên lòng lại.

Sau kih tiến vào gian phòng, hai người lại trò chuyện.

Đồ ăn lần lượt được đem lên.

Đội trưởng Trần cuối cùng đành chen lời lầ nữa:

"Ăn cơm, ăn cơm thôi."

"Được rồi." La Mỹ Lan nói xong, liền gắp cho Cố Vãn Thanh một con tôm bự.

"Em gái, ăn nhiều tôm một chút, bổ sung dinh dưỡng!"

"Cám ơn chị dâu."

"Không cần khách sáo. Đúng rồi, lúc chị dạy em trang điểm, em có thể dạy cho chị một chút về cách ăn mặc hay không? Chị thấy phong cách ăn mặc này của em nhất định sẽ được giới thời trang coi trọng, chỉ tiếc là không ai quảng bá. Chị cũng muốn học tập một chút, nhưng mà chị quá ngốc, chị phối quần áo rất khó coi."

"Hả?" Cố Vãn Thanh ngơ ngác một chút.

Đội trưởng Trần lập tức ngắt lời:

"Được rồi Mỹ Lan, ăn cơm đi, Vãn Thanh mới sinh xong không bao lâu, em đừng làm khó dễ nàng nữa."

Sau đó hắn lại nói với Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành:

"Thực ngại quá, nhà Mỹ Lan kinh doanh quần áo, nhưng mà nàng lại vô cùng dốt trong mấy chuyện như phối quần áo và thiết kế. Bởi vậy mà nàng thường xuyên bị lão gia tử mắng, cho nên mới muốn học."

Cố Vãn Thanh vội vàng nói: "Không có chuyện gì, thực ra không phải là em không muốn dạy, là bởi vì đây đều là Lập Hành phối hợp cho em. Em cũng không biết, tóc này cũng là Lập Hành làm cho em."

Nàng tự nhận tài nghệ của mình không tốt bằng Lục Lập Hành.

"Như vậy sao…" La Mỹ Lan bừng tỉnh đại ngộ. Nàng lập tức nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Một đại nam nhân thế mà còn biết chuyện này?"

Đúng là quá thần kỳ.

Cố Vãn Thanh gật đầu: "Ừm, Lập Hành cái gì cũng biết. Hơn nữa, hắn mỗi lần phối quần áo đều rất đẹp. Hắn trước đó còn muốn thiết kế quần áo cho em nữa. Nhưng mà lúc đó em còn đang mang mang thai, không tiện. Sau khi sinh xong thì lại quá bận rộn nên còn chưa kịp áp dụng."

Đây là lời mà Lục Lập Hành từng nói với nàng trong một đêm nào đó. Nhưng Cố Vãn Thanh đau lòng Lục Lập Hành quá bận rộn, cho nên cũng không có nhắc đến.

Dù sao thiết kế quần áo cũng không phải là một chuyện đơn giản, chắc chắn là rất hao tâm tốn sức. Nàng muốn Lục Lập Hành được nghỉ ngơi thật nhiều vào lúc nhàm rồi.

"Lợi hại như vậy sao!"

La Mỹ Lan giống như là phát hiện ra đại lục mới, hỏi:

"Lục huynh đệ, kỹ thuật lái xe của cậu tốt như thế, còn biết thiết kế quần áo, không biết cậu có nghĩ tới chuyện đi tỉnh thành để phát triển hay không?"

Lục Lập Hành vẫn chưa trả lời thì đã nghe đội trưởng Trần nói:

"Ha ha, em lại muốn đào nhân tài đến nhà mình sao? Đừng làm rộn, Mỹ Lan, em đã gả đến huyện Song Thành rồi đó!"

"Gả tới thì thế nào? Em cũng có thể trở về tỉnh thành, gặp được nhân tài đương nhiên phải giữ lại một chút."

La Mỹ Lan nói xong thì lại nhìn về phía Lục Lập Hành.

Chân mày Lục Lập Hành hơi nhíu lại:

"Chị dâu là người tỉnh thành?"

"Ừm, đúng vậy, tôi gả tới đây là vì hắn."

Lúc trước, nàng coi trọng đội trưởng Trần, sau đó kiên quyết rời khỏi tỉnh thành.

Nàng đã sống và làm việc ở huyện Song Thành này được bảy năm rồi. Bây giờ con cũng đã năm tuổi. Nghĩ tới đây, La Mỹ Lan thở dài thật sâu:

"Sau khi gả cho hắn cũng chưa từng trở lại tỉnh thành, tôi muốn tìm một cơ hội, trở về thăm nhà một chút."

Lục Lập Hành gật đầu: "Đúng là cần phải trở về xem một chút, quan hệ giữa cha mẹ và người thân không có thù qua đêm. Nhưng mà cần nói chuyện nhiều hơn mới được, nếu không thì sẽ để lại tiếc nuối."

"Ừm, cậu nói đúng. Vậy cậu..."

"Tôi tạm thời sẽ không đi, tôi còn muốn chăm sóc cho các con và Vãn Thanh. Mấy chỗ như tỉnh thành, có lẽ về sau sẽ đi? Nhưng bây giờ thì không được."

Lúc hắn nói chuyện, tay sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của em gái đang ngủ ở bên cạnh.

Gia hỏa này, tuy hở một chút nhưng vẫn là rất đáng yêu!

Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trong cuộc đời của bọn họ.

La Mỹ Lan gật đầu: "Ừm, được, không nói chuyện này nữa. Nhưng mà tôi và Vãn Thanh thật sự rất hợp ý nhau. Tôi luôn cảm thấy, Vãn Thanh chính là chị em thất lạc nhiều năm của mình. Ha ha ha, Vãn Thanh, em là người nơi nào vậy?" La Mỹ Lan đã lâu lắm rồi không có cảm giác thân thiết với người nào như này.

Cố Vãn Thanh nói: "Em không phải người tỉnh thành, nhà em ở huyện An Bình..."

"Ồ, ăn cơm trước đi, cho dù như thế nào, sau này chúng ta nên qua lại với nhau nhiều hơn."

"Ừm."

Hai người phụ nữ lúc này mới bắt đầu chăm chú ăn cơm.

La Mỹ Lan vốn còn đang ăn món mình gọi. Nhưng rất nhanh, nàng đã bị đồ ăn mà Cố Vãn Thanh gọi hấp dẫn.

"Rau xào lòng gà này đúng là quá tuyệt, ăn ngon!"

"A, cải trắng này thật tươi, canh cũng dễ uống."

"Còn có món này, canh tiết..."

La Mỹ Lan thỉnh thoảng lại phát ra các loại cảm khái.

Đội trưởng Trần đang đút cho Sissy và Nam Nam ở bên cạnh thấy La Mỹ Lan càng ăn càng nhiều thì thật sự là nhịn không được nữa. Hắn nói:

"Mỹ Lan, em không phải nói gần đây đang giảm cân sao?"

"Vậy em cũng phải ăn no rồi lại giảm, nhiều đồ ăn ngon như vậy, sao có thể cô phụ bọn chúng được?" Lúc La Mỹ Lan nói chuyện, miệng cũng không thèm dừng lại.

Cố Vãn Thanh thấy thế thì không nhịn được mà gắp đồ ăn cho nàng.

Sau khi dọn sạch đồ ăn trên bàn, La Mỹ Lan mới ợ một cái, ôm lấy bụng. Cái bụng vốn bằng phẳng, lúc này đã có chút phồng lên, khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu.

"Thật ngon, Vãn Thanh, chúng ta lần sau lại đến."

"Được."

"Lão Trần, tính tiền!" La Mỹ Lan trực tiếp hô.

Đội trưởng Trần gật đầu, gọi nhân viên phục vụ .

Tôn Tiểu Lợi mang theo nụ cười chiêu bài đi đến.

Trước khi đội trưởng Trần nói chuyện, hắn đã nói:

"Chúc mừng các vị, các người là người may mắn được tiệm chúng tôi chọn trúng trong hôm nay. Bữa ăn này sẽ được miễn phí."

Những thứ này là Lục Lập Hành quyết định, cũng là Lục Lập Hành ra chủ ý cho Tôn Tiểu Lợi.

Nhưng đội trưởng Trần và La Mỹ Lan không biết gì lại cảm thấy sững sờ:

"Cái gì? Miễn phí? Chúng tôi gọi nhiều món như vậy thế mà miễn phí sao? Còn có chuyện tốt bực này sao?"

Sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói về việc này chứ?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment