Tôn Tiểu Lợi nở nụ cười nghiệp vụ, cứng ngắc gật đầu:
"Ừm, đúng vậy, chúc mừng mấy vị, các người không cần trả tiền."
La Mỹ Lan và đội trưởng Trần vẫn là không dám tin tưởng.
Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành một chút, nhịn không được cười trộm:
"Được rồi, chị Mỹ Lan, gặp phải chuyện tốt như vậy thì cần phải vui vẻ chứ, đừng xoắn xuýt."
"Ừm, đúng vậy, cần phải vui vẻ."
La Mỹ Lan luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng nàng cũng không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
"Lão, Lão Trần, hay là chúng ta đi thôi?"
"Ừm, được! Đi, đi thôi, xem ra đi theo Lục huynh đệ thật sự là có thể gặp được không ít chuyện tốt!"
Lục Lập Hành cũng đứng dậy, đắp chăn cho hai đứa nhóc vẫn còn ngủ say.
"Chúng ta cũng đi thôi, Vãn Thanh."
"Được!"
Cố Vãn Thanh cũng tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh Lục Lập Hành.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, Trần Hi đã xoắn xuýt ngẩng đầu lên:
"Mẹ."
"Sao thế?" La Mỹ Lan lập tức ngồi xổm xuống, tò mò hỏi.
Trần Hi nói: "Con đau bụng, con muốn đi nhà vệ sinh."
Trần Nam bên cạnh giống như là có cảm ứng, cũng nói:
"Mẹ, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi, bụng con cũng đau."
"Hai đứa nhỏ này thật đúng là…"
La Mỹ Lan nhíu mày lại.
"Thật sự xin lỗi nha Vãn Thanh, chị phải mang hai đứa nhóc này đi nhà vệ sinh. Lão Trần, anh mang Nam Nam, hắn lớn như vậy, em không thể mang đến nhà vệ sinh nữ được."
"Được được!"
Đội trưởng Trần nhanh chóng bước tới: "Lục huynh đệ, hay là các người đi trước đi?"
"Không có việc gì, chúng tôi sẽ chờ các người, nhà vệ sinh ở bên kia." Lục Lập Hành chỉ chỉ dưới bậc thang.
Đội trưởng Trần gật gật đầu: "Ừm, tôi đã thấy, chúng ta…"
"Ba ba, con sắp không nhịn được rồi~ " Trần Nam nhịn không được hô lên.
Đội trưởng Trần đành phải nhanh chóng kéo hắn về phía bên kia.
La Mỹ Lan cũng ôm lấy Trần Hi.
Nhìn dáng vẻ binh hoang mã loạn của bọn họ, Cố Vãn Thanh yên lặng lo lắng về tương lai của hai người một phen:
"Lập Hành, chờ hai đứa nhóc này trưởng thành, chúng ta không phải cũng sẽ như thế đó chứ?"
"Đại khái là vậy đi, loại chuyện này cũng không thể tránh né được."
"Ai ~ " Cố Vãn Thanh yên lặng thở dài:
"Có chút chờ mong bọn chúng lớn lên, nhưng mà lại có chút sợ hãi."
"Không có chuyện gì, có anh đây." Lục Lập Hành nắm chặt tay của nàng.
Hai người đứng đợi ở đầu bậc thang một hồi lâu mà mấy người đội trưởng Trần còn chưa ra.
Lục Lập Hành đành phải chơi đùa cùng Vãn Vãn vừa mới tỉnh lại.
Lúc Tôn Tiểu Lợi đi ngang qua đúng lúc trông thấy tình cảnh này.
Tiểu Vãn Vãn buồn ngủ mông lung mở mắt ra, chu mỏ một cái, dùng sức bắt lấy ngón tay của Lục Lập Hành. Sau đó, nàng dùng hết sức lực bú sữa mẹ, nhét tay của ba ba vào trong miệng. Thật giống như gặp được món gì ngon vậy.
Dáng vẻ này khiến cho Tôn Tiểu Lợi cảm thấy đáng yêu muốn chết. Hắn nhịn không được bèn nhanh chóng chạy tới, nói:
"Ông chủ, ông chủ, cô chủ nhỏ này đúng là rất đáng yêu. A a a, em rất thích!"
Lục Lập Hành lập tức bất đắc dĩ cười:
"Cái gì mà cô chủ nhỏ, nàng tên là Vãn Vãn."
"Ha ha, con gái của anh không phải là cô chủ nhỏ thì là gì. Thật ngoan, tỉnh ngủ cũng không khóc. Ông trời ơi..!" Tôn Tiểu Lợi vui vẻ không nỡ rời đi.
Lục Lập Hành liền đưa đứa nhóc tham ăn này qua cho hắn. Thế nhưng, chẳng biết tại sao, Lục Lập Hành luôn cảm thấy sau lưng, có người đang nhìn mình.
Hơn nữa, ánh mắt kia lại vô cùng nóng bỏng.
Lục Lập Hành có chút mờ mịt quay đầu.
Ngay sau đó, hắn ngây ngẩn cả người!
Cố Vãn Thanh vốn đang ngồi xổm nhìn anh trai.
Em gái đã tỉnh dậy rồi, không biết vì sao anh trai còn đang ngủ. Nàng có chút lo lắng.
Lúc nàng định gọi Lục Lập Hành, lại phát hiện hắn hình như đang cứng đờ.
Cố Vãn Thanh tò mò gọi hắn:
"Lập Hành, anh sao thế?"
Nàng vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt của Lục Lập Hành. Sau đó, nàng cũng ngây ngẩn cả người. Cố Vãn Thanh tranh thủ thời gian đứng lên, nhìn đội trưởng Trần và La Mỹ Lan với vẻ lúng túng.
"Chuyện là, chị Mỹ Lan, em…”
La Mỹ Lan giờ phút này mới kịp phản ứng lại.
"Ông, ông chủ?"
Đội trưởng Trần cũng nói theo: "Cậu là ông chủ của nơi này?"
Phía sau Lục Lập Hành, Tôn Tiểu Lợi thấy mình gặp rắc rối thì tranh thủ thời gian chơi đùa với Tiểu Vãn Vãn một chút rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Lục Lập Hành vô cùng bất đắc dĩ:
“Ai, đội trưởng Trần, chị dâu, thật ra tiệm này là của tôi và Vãn Thanh."
Hắn trước đó thấy đội trưởng Trần vui vẻ mời mình ăn cơm như vậy, La Mỹ Lan cũng thật sợ ưa thích nơi này. Hắn sự mình nói ra, bọn họ lúng túng không dám gọi món ăn nữa, nên dứt khoát không nói ra. Hắn chỉ có thể để Tôn Tiểu Lợi lấy cớ miễn phí cho bọn họ.
Không nghĩ tới còn chưa đi ra ngoài đã bị phát hiện.
Tràng diện này, quả thực có chút xấu hổ.
Đội trưởng Trần bừng tỉnh đại ngộ:
"Cho nên… Cho nên phần thưởng may mắn vừa rồi là bởi vì..."
"Ai nha, chuyện này không thể được, Lão Trần, chúng ta nên trả tiền đi, không thể ăn không được!"
Lục Lập Hành nhìn hai người với vẻ kinh ngạc.
Bọn họ thế mà không có trách hắn, còn chủ động nói đến vấn đề trả tiền?
Hai người này đáng để thâm giao!
Đội trưởng Trần liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, Mỹ Lan nói rất đúng. Bữa này vốn là chúng tôi mời Lục huynh đệ, không ngờ lại thành thế này. Lục huynh đệ, chúng tôi quả thực là không biết. Bữa cơm này bao nhiêu tiền vậy, cậu không cần miễn phí cho tôi, nhanh đi tính tiền đi!"
Đội trưởng Trần nói xong thì trực tiếp lấy ví tiền ra, đi về phía chỗ thu ngân.
Lục Lập Hành tranh thủ thời gian ngăn cản hắn lại:
"Đội trưởng Trần, không cần đâu."
"Sao có thể vậy được, há có thể đi ăn chùa?"
Lục Lập Hành đã sớm biết là sẽ có kết quả như vậy. Hắn vội vàng nói:
"Đội trưởng Trần, bữa hôm nay coi như là tôi mời anh và chị Mỹ Lan đi. Sau này các người lại giới thiệu cho tôi chút khách hàng, coi như là tiền bữa cơm này. Các người quen biết với nhiều nhân vật lớn, tới dùng cơm thì tôi mới có thể kiếm lời nhiều chứ!" Lục Lập Hành nói xong liền trực tiếp đẩy ví của đội trưởng Trần trở về.
Đội trưởng Trần và La Mỹ Lan liếc nhau, bất đắc dĩ nói:
"Ai, cứ quyết định như vậy đi, sau này tôi sẽ giới thiệu thêm nhiều khách hàng cho các người."
Nhìn dáng vẻ của Lục Lập Hành, hắn cũng biết mình không được trả bữa cơm này rồi.
"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu.
Hai người lúc này mới vui vẻ nở nụ cười:
"Không nghĩ tới Lục huynh đệ thế mà lại kinh doanh tiệm cơm lớn như vậy!"
"Khó trách Vãn Thanh lại biết rõ những món ngon của nơi này. Ha ha ha, Vãn Thanh, sau này nhớ giới thiệu thêm cho chị một số món ngon khác, chị muốn nếm thử một chút."
Cố Vãn Thanh liên tục gật đầu:
"Được, sau này nếu như có món mới, em sẽ nói cho chị Mỹ Lan đầu tiên."
"Không thành vấn đề!" La Mỹ Lan gật đầu:
"Cho chị số điện thoại nhà em nào, nhớ gọi điện thoại cho chị đó."
"Được!" Cố Vãn Thanh lần nữa gật đầu.
Mấy người lúc này mới cáo từ rời đi!
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu:
"Chúc mừng kí chủ nhận được cẩm nang tin tức X 1, cẩm nang đã để vào trong ba lô, mời kí chủ chú ý kiểm tra và nhận."
Lúc này cho cẩm nang tin tức?
Chẳng lẽ là có liên quan tới La Mỹ Lan và đội trưởng Trần?
Nghĩ tới đây, Lục Lập Hành tranh thủ thời gian ấn mở cẩm nang tin tức.
------
Dịch: MBMH Translate