"Tin tức tương lai: Ông chủ La Thịnh Hành của cửa hàng quần áo và trang sức Thịnh Hành ở tỉnh thành sẽ bị hãm hại tử vong ở tỉnh Thải Hồng Kiều vào 7 giờ tối mai. Tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn là không thể nhìn thấy cháu gái La Mỹ Lan một lần cuối. Mà điều này cũng trở thành tiếc nuối của La Mỹ Lan. La Mỹ Lan bởi vậy mà sầu não uất ức, hối hận khi lấy chồng ở xa, tình cảm với đội trưởng Trần Lộ cũng càng ngày càng đi xuống…"
Lục Lập Hành nghe xong lập tức sững sờ.
Mặc dù hôm nay là đầu tiên gặp mặt, nhưng hắn có thể cảm giác được, La Mỹ Lan thật sự rất thích Trần Lộ. Mà đội trưởng Trần Lộ cũng thật sự thích La Mỹ Lan.
Người bởi vì thích mà đi cùng với nhau vốn đã ít.
Thế mà về già lại càng ngày càng đi xuống.
Đây là vận mệnh đùa giỡn sao?
Nhưng hôm nay, hắn đã biết trước nên chuyện đó sẽ không thể xảy ra.
Mắt thấy La Mỹ Lan và Trần Lộ đã đi ra khỏi quán cơm Lục gia. Lục Lập Hành tranh thủ thời gian đẩy hai đứa nhỏ.
"Đội trưởng Trần, chị dâu, xin chờ một chút."
Trần Lộ và La Mỹ Lan đồng thời xoay đầu lại, tò mò nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Sao thế Lục huynh đệ?"
Sắc mặt của Lục Lập Hành có chút vội vàng, dọa đến cả Cố Vãn Thanh.
Nàng tò mò nhìn Lục Lập Hành:
"Lập Hành, sao thế?"
Lục Lập Hành trầm tư một chút rồi mới hỏi:
"Chị dâu, công ty của nhà chị có phải tên là quần áo và trang sức Thịnh Hành hay không?"
"Đúng vậy, làm sao cậu biết?"
"Ông nội của chị tên là La Thịnh Hành?"
"Đúng vậy!" Nhắc đến ông nội, La Mỹ Lan lập tức cười cong khóe mắt:
"Chị đã lâu lắm rồi không gặp ông nội của mình. Lão Trần, hôm nào chúng ta trở về thăm ông nội đi, ông nội chắc là sẽ không mắng chúng ta đâu. Hắn đối với em tốt nhất đó."
Đội trưởng Trần nghe vậy thì gật đầu: "Ừm, được!"
"Lục huynh đệ chớ để ý, Mỹ Lan từ nhỏ đã được ông nội nuôi lớn. Ông nội cũng bởi vì nàng lấy chồng xa mà tức giận thật lâu."
"Ừm, đừng để hôm nào, hôm nay liền trở về đi?"
"Hả?" La Mỹ Lan tràn đầy mờ mịt.
Cố Vãn Thanh cắn răng, vội hỏi:
"Lập Hành, có phải là ông nội La đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Một khi Lục Lập Hành xuất hiện loại vẻ mặt này, Cố Vãn Thanh liền biết chuyện cũng không đơn giản.
Lục Lập Hành gật đầu:
"Vẫn còn chưa, nhưng mà nên cẩn thận một chút thì hơn. Tầm bảy giờ tối ngày mai, bảo ông nội La đừng đi Thải Hồng Kiều."
"Hả?" La Mỹ Lan càng cảm thấy mờ mịt hơn.
"Lục, Lục huynh đệ đang nói cái gì? Thế"
Lục Lập Hành không đi tỉnh thành, nhưng hắn thật giống như biết được chuyện của tỉnh thành, hơn nữa còn là chuyện tương lai.
Cảm giác này rất kỳ quái!
Lục Lập Hành vẫn chưa trả lời, Cố Vãn Thanh đã nói:
"Chị Mỹ Lan, nếu như Lập Hành đã nói như vậy thì chị nhất định phải nghe. Trực giác của Lập Hành luôn luôn rất chính xác. Ông nội La có lẽ sẽ xảy ra chuyện tại Thải Hồng Kiều vào tối mai. Chị không phải cũng muốn về thăm hắn sao, lúc này vừa đúng lúc. Nếu như không đi, hậu quả sẽ…" Nàng không nói hết lời, nhưng vẻ mặt của nàng đã đủ để chứng minh tất cả.
La Mỹ Lan nghe giọng điệu của hai người cũng cảm thấy cấp bách.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Trần Lộ, lại gật đầu một cái:
"Được, chị đã biết!"
Cố Vãn Thanh sợ La Mỹ Lan không để chuyện này ở trong lòng, nhắc nhở lần nữa:
"Nhất định phải nhớ đó."
"Ừm ừm!" La Mỹ Lan lần nữa gật đầu.
Hai người lúc này mới rời khỏi.
Trên đường đi, La Mỹ Lan không nói một câu nào.
Ánh mắt của nàng căng cứng, trong mắt dường như có ngậm nước mắt.
Trần Lộ kéo kéo hai đứa nhỏ, thấy thế thì lo lắng nói:
"Mỹ Lan, em đừng có gấp, nói không chừng Lục huynh đệ chỉ đang nói đùa thôi. Còn có người có thể báo trước tương lai hay sao? Chúng ta…."
La Mỹ Lan bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc:
"Nhưng mà em cảm thấy đây không phải là trò đùa."
Trần Lộ khẽ giật mình: "Vậy…"
"Trần Lộ, chúng ta thu dọn đồ đạc đi tỉnh thành đi? Đi bây giờ thì nửa đêm sẽ đến, còn kịp."
"Thế nhưng…" Trần Lộ luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp với vợ mình:
"Được, trở về gọi điện thoại cho ông nội trước, sau đó thì xuất phát, lát nữa anh sẽ đi xin phép nghỉ."
"Được!" La Mỹ Lan lại gật đầu một cái.
Mà bên phía Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh lo lắng hỏi:
"Lập Hành, bên phía Mỹ Lan sẽ xảy ra chuyện gì vậy? Nàng là người tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đúng chứ?"
Lục Lập Hành quay đầu nhìn về phía nàng: "Em hình như rất thích chị Mỹ Lan."
"Đúng vậy, em cũng không nói rõ được lý do là gì, chỉ là luôn cảm thấy chị Mỹ Lan rất thân thiết, giống như là đã quen biết từ trước. Nhưng em cho tới bây giờ đều chưa từng tới tỉnh thành. Em không muốn chị Mỹ Lan xảy ra vấn đề gì."
Lục Lập Hành hôm nay cũng nghe La Mỹ Lan nói cảm thấy Vãn Thanh rất quen thuộc.
Chẳng lẽ, Cố Vãn Thanh được Cố Thanh Viễn mang về từ tỉnh thành?
Lục Lập Hành nói: "Vãn Thanh, hay là chúng ta cũng đi tỉnh thành?"
"Hả?"
"Dù sao trong nhà cũng không có việc gì, chuyện làm ăn đều tiến hành rất tốt. Chúng ta mang theo các con đi chơi mấy ngày. Hiện tại là mùa xuân, thời tiết vừa đẹp, coi như là giải sầu một chút! Buổi sáng ngày mai đi, buổi tối đến, còn có thể cứu ông nội của chị Mỹ Lan/"
Nghe thấy câu phía sau, Cố Vãn Thanh lập tức gật đầu:
"Được! Đi!"
"Ừm."
…
La Mỹ Lan về đến nhà liền lập tức gọi điện thoại cho gia đình.
La gia ở tỉnh thành.
La Thịnh Hành đang đeo kính lão, đang nhìn tư liệu.
Mấy ngày nay, hắn có một hạng mục lớn.
Việc này liên quan đến chuyện kinh doanh quần áo và trang sức mùa hè của Thịnh Hành. Hắn nhất định phải đưa ra biện pháp tốt nhất.
Nhìn một chút, hắn theo bản năng gọi:
"Mỹ Lan, đến bóp vai cho ông nội."
Vừa dứt lời, La Thịnh Hành lại ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, hắn thở dài.
Cẩn thận tính toán, nha đầu Mỹ Lan đã gả đi mấy năm rồi.
Mấy năm này đều không chịu trở lại thăm hắn.
Thật là…
La Thịnh Hành đẩy kính lão rồi tiếp tục xem tài liệu.
Đúng lúc này, điện thoại nhà vang lên.
Quản gia vội vàng đi nhận điện thoại.
Một lát sau, hắn vội vội vàng vàng chạy tới:
"Lão gia, lão gia, ngài đoán xem là điện thoại của ai?"
Lòng La Thịnh Hành chợt hơi hồi hộp: "Người nào?"
"Là tiểu thư, Mỹ Lan, Mỹ Lan gọi điện thoại về. Lão gia, nàng tìm ngài, nhanh nhận điện thoại đi."
Thân thể La Thịnh Hành khẽ động.Trong lòng hắn vô cùng kích động, nhưng trên mặt lại không chút biểu cảm nào:
"Nàng gọi điện thoại thì có gì mà kích động?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng động tác đứng dậy của La Thịnh Hành lại không chậm chút nào.
La Thịnh Hành đi đến bên cạnh điện thoại, tay còn hơi run lên.
Nha đầu này, từ khi sinh ra đã thích ở bên cạnh hắn. Nàng còn từng thề rằng, sẽ ở cùng ông nội một đời.
Nhưng trưởng thành rồi, nàng lại âm thầm nói chuyện yêu đương với một tên tiểu tử thối.
Thật đúng là tức chết hắn.
Bây giờ, sinh được hai đứa con cũng không mang con về thăm hắn.
Thật là. . .
"A lô?" Giọng nói của La Thịnh Hành cũng run rẩy theo.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của La Mỹ Lan có chút nóng nảy:
"Ông nội, ông nội, là người sao? Ông nội ngày mai có phải là muốn đến bên Thải Hồng Kiều nói chuyện làm ăn hay không? Ông tuyệt đối không được đừng đi, đi bên kia sẽ gặp nguy hiểm, ông có nghe con nói hay không? Ông nói chuyện đi chứ!"
Nàng nói một hơi rất nhiều.
La Thịnh Hành vốn cho rằng sẽ nghe thấy cháu gái khóc lóc nũng nịu, nghe vậy thì cau mày:
"Mỹ Lan à, cháu nhiều năm rồi không có trở về cũng không liên hệ. Hiện tại vừa gọi điện thoại lại là ngăn cản ông nội đi nói chuyện làm ăn? Ai bảo con làm như thế? Con biết chuyện làm ăn kia quan trọng đối với gia đình chúng ta như nào không?"
------
Dịch: MBMH Translate