Người trong tấm ảnh kia chính là Liễu Như Nhứ. Tuy nàng mập mạp, nhưng tỉ lệ dáng người khá tốt. Nàng mặc một thân áo dài, mặt mỉm cười. Tuy đã hơn 50 tuổi nhưng phong vận vẫn còn.
La Thịnh Hành lại nhìn kỹ một chút, lúc này mới bỏ tấm ảnh chụp vào trong túi.
Thế nhưng, đúng lúc này, hắn nghe thấy có tiếng mở cửa. La Thịnh Hành vội vàng nhét tấm ảnh chụp vào trong túi công văn.
"Lão Vương, sao hôm nay ông lại đến sớm như vậy? Lúc này mới mấy giờ chứ?"
Nói được nửa câu, hắn bỗng nhiên dừng lại, động tác nhét ảnh kia lại càng nhanh: "Lập Tân? Sao con lại trở lại?"
La Lập Tân chú ý tới động tác trên tay của hắn, sau đó đi qua bên cạnh hắn với vẻ mặt không thay đổi, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy động tác của hắn.
Nhưng, hắn vẫn nhìn thấy trên tấm ảnh là một người phụ nữ.
Mặt La Lập Tân không đổi sắc:
"Hôm nay là sinh nhật của mẹ. Con trở về ở một ngày."
Mẹ đã qua đời 20 năm.
Hai mươi năm qua, La Thịnh Hành vẫn không đi thêm bước nữa. Nhưng hắn xưa nay đều không nhớ các ngày kỷ niệm đặc biệt liên quan đến vợ mình. Trước kia đều là La Lập Tân tổ chức.
Nhưng mà hôm nay, đây đúng là một cái cớ không tệ.
"Sinh nhật mẹ con? A cũng đúng, như vậy đi, chúng ta đặt một cái bánh đi? Tuy mẹ con không ăn được, nhưng cũng muốn ý tứ một chút."
"Ừm, con đã đặt rồi!"
“Được, buổi trưa ba sẽ trở về ăn cùng với con, ba đến công ty trước!"
Hôm nay, hắn phải đi xác lập phương án. Tuy rằng thực ra chỉ là đi tuyên bố một chút biện pháp đã được quyết định.
"Ba!" Thấy La Thịnh Hành muốn đi, La Lập Tân kêu hắn lại.
Hắn để cơm trong tay lên bàn, nhìn về phía hắn:
"Cùng nhau ăn sáng không?" La Thịnh Hành hơi sững sờ.
Lúc trước, sau khi mẹ La Lập Tân qua đời, La Lập Tân đã không còn ăn cơm với hắn lần nào nữa. Hắn thường xuyên trông thấy hắn nhưng lại coi như không nhìn thấy. La Thịnh Hành biết, La Lập Tân là đang trách móc hắn.
Lúc mẹ La Lập Tân qua đời, hắn đang đi công tác ở nơi khác, thậm chí còn không hề trở lại nhìn một chút.
Sau này, lúc La Thịnh Hành trở về thì đã không còn kịp.
"Được, được, cùng nhau ăn sáng."
La Thịnh Hành vội vàng để cặp công văn xuống ở bên cạnh, sau đó ngồi xuống cạnh bàn ăn. Hắn nhìn tóc của con trai cũng đã bắt đầu trắng, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Lập Tân, ba đã nghĩ qua, thực ra con không cần liều mạng như thế. Ba đã tích lũy đủ tiền cho con và Mỹ Lan. Con chỉ cần không tiêu xài tùy ý thì sau khi ba chết, nó cũng đủ cho các con sinh sống cả đời!"
La Lập Tân ngẩng đầu lên, nhìn về phía La Thịnh Hành:
"Ba trước đó không phải ghét bỏ con vô dụng sao?"
"Ai, khi đó, ba chỉ cảm thấy con là con trai của La Thịnh Hành, cần phải thành tài. Nhưng sau này nghĩ kỹ lại, thực ra cũng không cần thiết... Dì Như Nhứ của con nói rất đúng, mỗi người đều có mệnh riêng."
"Dì Như Nhứ?"
Nếu như La Lập Tân nhớ không lầm, tuổi của Liễu Như Nhứ không kém hắn là bao?
Làm sao lại là dì rồi?
"Đúng vậy, chính là Liễu Như Nhứ của tập đoàn Tối Mỹ."
Quả nhiên là nàng.
Tay cầm bánh tiêu của La Lập Tân hơi dừng lại:
"Ba thân với nàng như vậy sao?"
"Ừm, nàng gần đây đã giúp ba rất nhiều. A đúng rồi, chuyện làm ăn hôm nay cũng là nàng giới thiệu cho ba, tiện hơn trước đó rất nhiều. Chờ ba làm xong lần này thì sẽ tích đủ tiền cho các con dùng! Con sau đó đi đến Mỹ Lan trở về, đừng để nàng ngây người ở bên huyện Song Thành bỏ đi kia nữa."
La Lập Tân nhíu mày: "Liễu Như Nhứ giới thiệu người nào?"
"Là một người bạn hợp tác của nàng, con biết Quần áo và trang sức Tối Mỹ không? Trước mắt thì bọn họ đã hợp tác với Quần áo và Trang sức Tối Mỹ được ba tháng rồi. Quần áo và Trang sức Tối Mỹ kiếm lời được rất nhiều tiền. Dì Liễu con liền giới thiệu người ta cho ba."
Hiếm khi trông thấy con trai trở về, La Thịnh Hành quyết định sẽ nói chuyện này cho hắn biết. Dù sao chờ sau khi chuyện kết thúc, còn phải để hắn trở về quản lý công ty.
"Thế nhưng, theo như con được biết. Quần áo và Trang sức Tối Mỹ cũng không có kiếm được tiền trong 3 tháng trước!"
"Đã kiếm lời, nhưng mà tiền vẫn còn chưa về khoản, tháng sau sẽ về."
"Trùng hợp như vậy sao?"
"Ừm!" La Thịnh Hành gật đầu: "Tin tức mà dì Liễu con cho còn có thể sai được sao?"
La Lập Tân yên lặng cúi thấp đầu, cắn bánh tiêu trong tay một cái. Tuy hắn không liên hệ nhiều với Quần áo và Trang sức Tối Mỹ, thế nhưng tuổi của Liễu Như Nhứ này cũng không kém hắn nhiều lắm thì phải?
"Ba, Liễu Như Nhứ là bà chủ của Quần áo Tối Mỹ, sao lại trợ giúp chúng ta? Ba có phải là có nhầm lẫn gì rồi hay không?"
"Làm sao lại như vậy được? Ha ha ha!" La Thịnh Hành nở nụ cười:
"Tuy điều đó không thích hợp trong cuộc sống hiện tại, nhưng con đi hỏi thử coi, ba cũng không giấu diếm gì cả."
"Lập Tân, ba có lỗi với mẹ con, nhưng ba cũng đã nỗ lực kinh doanh lớn, cũng nuôi lớn Mỹ Lan, kiếm đủ tiền cho các con. Ba đã hơn bảy mươi rồi, ba muốn suy nghĩ cho mình một chút!"
"Dì Liễu của con là người rất tốt. Nàng rất biết chăm sóc người khác, nấu ăn cũng ngon nữa. Con và Mỹ Lan chắc là đều sẽ thích."
"Ba đã thương lượng với nàng rồi, chờ làm xong chuyện lần này, hai người bọn ba sẽ dọn ra ngoài. Nàng từ chức, ba về hưu, trải qua những tháng ngày thật thanh nhàn."
Thân hình La Lập Tân lập tức xiết chặt.
Hắn lần nữa dùng sức cắn một miếng bánh tiêu, không nói gì.
La Thịnh Hành tiếp tục nói: "Đến lúc đó, ba sẽ mặc kệ chuyện của mấy người trẻ tuổi các con. Lập Tân, ba hi vọng con sẽ không phản đối chuyện của ba, để một lão đầu như ba sống mấy năm còn lại cho thật tốt đi.?"
La Lập Tân chăm chú suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Con đã biết, con sẽ suy tính một chút, sau đó lại thương lượng cùng Mỹ Lan, nhưng ba cũng phải đồng ý với con một chuyện."
Nếu như lời La Thịnh Hành nói đều là thật, thì đây là một chuyện tốt đối với bọn họ.
Thật ra hắn đã sớm không còn oán hận La Thịnh Hành.
Cũng hy vọng hắn có thể hài lòng!
Chỉ là tính tình hắn có hơi bướng bỉnh, trước kia làm vậy là để chứng minh chính mình. Hiện tại nhớ lại, ba mình cũng đã già thật rồi.
Hắn muốn để La Thịnh Hành rời đi, nhưng lại nghĩ tới lời dặn của La Mỹ Lan.
Hôm nay, hắn phải trông chừng ba mình.
"Chuyện gì?" La Thịnh Hành không nghĩ tới Lục Lập Tân lại dễ nói chuyện như vậy. Hắn vô cùng kinh ngạc: "Con nói đi."
"Hôm nay, ba cũng không cần đi công ty đúng không? Hai chúng ta cùng nhau làm một bữa cơm đi, coi như là lời từ biệt đối với mẹ con."
La Thịnh Hành lập tức nói: "Được, nhưng mà buổi trưa hôm nay ba nhất định phải ra ngoài. Chuyện này liên quan đến việc chúng ta có thể kiếm nhiều tiền hay không, cả ngày chỉ sợ không được."
"Buổi chiều rồi nói sau!"
Trong lúc nói chuyện, La Lập Tân đã ăn cơm xong. Hắn đứng dậy, bắt đầu thu dọn thức ăn trên bàn.
"Ba ăn từ từ, con đi xem bánh kem một chút."
"Được, được!" La Thịnh Hành lập tức gật đầu.
...
Hai giờ chiều.
Mọi người ở trên xe lửa nôn nóng bất an cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt.
Xe có thể hoạt động rồi.
La Mỹ Lan gần như là vui mừng kêu ra tiếng.
"Cũng không biết bên phía cha thế nào rồi!"
Lúc này, nhân viên tàu đi tới:
"Trong các người ai là La Mỹ Lan?"
La Mỹ Lan lập tức đứng lên:
"Là tôi, thế nào?"
"Cô đi theo đi!"
La Mỹ Lan nghi ngờ đi theo nhân viên tàu về phía trước. Chờ đến phòng nghỉ của nhân viên tàu, nhân viên tàu mới lén lấy điện thoại di động ra rồi đưa cho nàng:
"Có người gọi điện thoại cho cô, nói là cho cô. Cô đứng ở chỗ này mà nhận, đừng để cho người khác thấy được!"
"Ừm, được." La Mỹ Lan gật đầu, tranh thủ thời gian nhận điện thoại:
"A lô? Ba, thế nào rồi?"
Giọng nói của La Lập Tân truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:
"Mỹ Lan, buổi chiều ông nội con sẽ đi ra ngoài, không đi Thải Hồng Kiều sẽ không có chuyện gì chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate