La Mỹ Lan hơi sững sờ, lập tức từ chối:
"Không được, bảo hắn ở nhà đừng đi đâu hết. Ba, thật không an toàn."
"Thế nhưng…" La Lập Tân quay đầu nhìn thoáng qua La Thịnh Hành.
Năm phút đồng hồ trước, La Thịnh Hành đến tìm hắn, nói mình và Liễu Như Nhứ đã hẹn, muốn ra ngoài.
Đồng thời, hắn còn liên tục cường điệu, Liễu Như Nhứ thật là một người rất ôn nhu.
Tất cả mọi người đã hiểu lầm nàng!
La Lập Tân bất đắc dĩ, đành phải tìm cái cớ, gọi điện thoại cho La Mỹ Lan hỏi thăm tình huống. Thấy La Mỹ Lan từ chối, La Lập Tân liền nói lại quan hệ của Liễu Như Nhứ và La Thịnh Hành.
La Mỹ Lan nghe xong, lông mày nhíu chặt:
"Liễu Như Nhứ và ông nội? Bọn họ sao lại thế…"
"Ba cũng cảm thấy tò mò. Nhưng mà ông nội con đã lớn tuổi rồi, hắn nói muốn vui vẻ sống nốt mấy năm. Mỹ Lan, chúng ta là con cháu, nhưng đúng là không có thời gian ở bên cạnh hắn."
"Con biết, con biết, con không phản đối chuyện ông nội tìm bạn già, chỉ cần hắn cảm thấy vui vẻ là được. Hay như này đi ba! Bảo ông nội hủy bỏ hội đàm ngày hôm nay. Hôm nay cho dù như thế nào cũng không thể để hắn ra ngoài. Bắt đầu từ ngày mai, hắn muốn đi tìm Liễu Như Nhứ như thế nào đều được. Nếu quả như thật thành, bọn họ muốn tổ chức hôn lễ cũng được, không muốn thì sinh sống cùng nhau cũng không sao cả, đều tùy ý bọn họ. Hôm nay tuyệt đối không thể để hắn ra ngoài, chúng ta không chịu nổi mối nguy hiểm này đâu."
La Lập Tân trầm tư một lát, gật đầu:
"Vậy cũng được, ba sẽ đi nói lại với ông nội con."
"Vâng, nhờ ba đó."
Cúp điện thoại xong, La Mỹ Lan hít sâu một hơi.
Xe đang chậm rãi chạy, nàng lại không có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài. La Mỹ Lan nói lại lời của La Lập Tân cho Lục Lập Hành và Trần Lộ.
Trần Lộ cũng gật đầu: "Như này là tốt nhất, lão gia tử cũng cần phải có cuộc sống của mình."
"Ừm ừm!" La Mỹ Lan cầm tay Trần Lộ, hai mắt nhắm chặt.
Không biết xe có thể chạy tới tỉnh thành vào bảy giờ tối hay không.
Lục Lập Hành tựa ở bên cửa sổ và tự hỏi. Hệ thống không nói là La Thịnh Hành gặp được phiền toái gì.
Nhưng hắn lại cảm thấy tình huống của La Thịnh Hành và Liễu Như Nhứ giống như tình huống của mấy nhà loạn thất bát tao mà hắn từng xem trên phim truyền hình vào kiếp trước.
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, thật sự sẽ thích một người đàn ông hơn bảy mươi tuổi tóc trắng xoá sao?
Hắn không tin!
Chẳng qua nếu như là thật, hắn cũng sẽ chúc phúc.
…
La gia ở tỉnh thành.
La Lập Tân cúp điện thoại xong, liền đi tìm La Thịnh Hành.
La Thịnh Hành đã thay quần áo, cầm cặp công văn, chuẩn bị đi ra ngoài. Trông thấy La Lập Tân, hắn nói:
"Lập Tân, con đã gọi điện thoại cho Mỹ Lan chưa?" La Lập Tân cứng lại.
La Thịnh Hành thở dài: "Mỹ Lan không biết có phải là bị người nào đó lừa hay không. Nàng gọi điện thoại không cho ba đi ra ngoài, nhưng nàng từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với công ty, không tiếp xúc chuyện làm ăn, chuyện nhân tình thế thái cũng biết càng ít. Nàng không hiểu chuyện hợp tác hôm nay quan trọng với chúng ta bao nhiêu. Lập Tận, không cần phải để ý đến nàng."
"Thế nhưng, ba…"
"Con không phải cũng muốn ngăn cản ba đó chứ?" La Thịnh Hành nhìn về phía La Lập Tân:
"Lập Tân, con muốn nhìn ba không được sống vui vẻ trong những năm tháng cuối đời hay sao?"
La Lập Tân nghe xong lời này, lập tức nắm chặt tay. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía La Thịnh Hành. Hai mươi năm qua, hôm nay là lần đầu mà hai người bọn họ thổ lộ tâm tình.
Lúc đến đây, thực ra La Lập Tân đã chuẩn bị tốt việc chuẩn bị chiến tranh lạnh với La Thịnh Hành. Nhưng hắn không nghĩ tới La Thịnh Hành thế mà lại nói hết với hắn.
Nhìn một đầu tóc trắng và câu nói chỉ cần mấy năm nữa của La Thịnh Hành, trong lòng La Lập Tân tràn đầy sự áy náy.
Trước kia, hắn vẫn cho là La Thịnh Hành là một người cha lớn gan, nghiêm khắc, ăn nói có ý tứ, lại lãnh huyết.
Hắn chỉ biết là kiếm tiền, không quan tâm đến người thân.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, hắn đối với Mỹ Lan vô cùng tốt, thậm chí còn tự mình chăm sóc.
Hôm nay còn vì tích lũy đủ tiền cho bọn họ sinh sống cả đời.
Nói cho cùng, hắn chỉ là một phụ huynh muốn cố gắng mang đến cuộc sống tốt hơn cho con cháu mà thôi.
Mà mình làm con của hắn mới thật sự là thua thiệt cho hắn.
La Lập Tân một lúc rồi nói:
"Không thể đi Thải Hồng Kiều."
"Được, vậy thì không đi, ba đến công ty trước, lát nữa sẽ hẹn dì Liễu của con ở chỗ khác."
"Con đi cùng ba!" La Lập Tân lập tức nói.
Hắn nhất định phải đi theo La Thịnh Hành, như này mới có thể an tâm hơn một chút.
"Cũng được, đi thôi." La Thịnh Hành gật đầu.
La Lập Tân thu dọn một chút, hai người lúc này mới cùng rời đi.
La Thịnh Hành đến công ty trước.
Hắn mang theo La Lập Tân đi xác định rõ chuyện của công ty, lại chính thức giới thiệu La Lập Tân lại cho mọi người.
Sáu giờ chiều.
Hắn mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đi thôi, ba đã gọi điện cho dì Liễu của con. Chúng ta gặp mặt ở quán cơm A Lục, hoàn cảnh nơi đó khá tốt."
"Ừm, được." La Lập Tân lần nữa gật đầu.
Hai người cùng nhau lên xe, tài xế khởi động xe.
Dọc theo con đường này, La Thịnh Hành không ngừng nói tốt về Liễu Như Nhứ cho La Lập Tân, khiến La Lập Tân mà có chút hoảng hốt.
Lúc đi qua một trung tâm thương mại nhỏ, La Lập Tân nhịn không được mà nói:
"Ba, đây là lần đầu con gặp mặt nàng. Hay là, để con tự đi chọn một món quà đi? Đi tay không sẽ luôn có chút khó coi, đúng lúc đi ngang qua trung tâm thương mại kia, con nhìn thấy cửa cửa hàng bán đồ trang sức. Cũng không tốn quá nhiều thời gian, chỉ năm phút đồng hồ."
La Thịnh Hành nghe thấy lời này, lập tức sướng đến phát rồ rồi.
"Ha ha ha, được, dì Liễu của con chắc chắn sẽ rất vui vẻ, con đi đi, ba ở chỗ này chờ con."
“Được."
La Lập Tân nhanh chóng xuống xe, chạy về phía cửa hàng kia.
La Thịnh Hành thấy thế thì rất là vui mừng:
"Tiểu Trương à, cậu nói xem, Lập Tân đây là đã tiếp nhận Như Nhứ rồi đúng không?"
Tài xế Tiểu Trương cũng vui vẻ gật đầu: "Thoạt nhìn là vậy."
"Thật sự là quá tốt, tôi còn tưởng rằng, hắn sẽ phản đối chúng tôi nên vẫn luôn không dám nói."
"Ông chủ à, người làm con đều hy vọng cha mẹ vui vẻ, chỉ cần ngài sống tốt thì sao hắn lại phản đối được?"
"Ha ha ha, nói rất đúng!" La Thịnh Hành cao hứng tựa vào chỗ ngồi phía sau xe, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.
Thế mà, chính vào lúc này.
Điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên. La Thịnh Hành tò mò cầm điện thoại di động. Sau khi bắt máy, hắn nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nóng nảy:
"Thịnh Hành, Thịnh Hành, anh đang ở chỗ nào vậy? Cứu mạng!"
"Như Nhứ? Sao thế?" La Thịnh Hành lập tức ngồi thẳng người, không khỏi cuống cuồng.
Giọng nói của Liễu Như Nhứ vô cùng nghẹn ngào:
"Em, em bị người ta bắt cóc, em đang ở cao ốc Nghiễm Phúc, phải làm sao bây giờ? Thịnh hành, làm sao bây giờ? Em rất sợ!"
"Bọn họ nói, bọn họ nói muốn gặp anh."
La Thịnh Hành lập tức càng gấp hơn!
"Người nào? Người nào muốn gặp tôi?"
"Em, em cũng không biết, a…"
Liễu Như Nhứ lại kêu một tiếng, La Thịnh Hành lập tức bị dọa, vội vàng nói:
"Em đừng hoảng hốt, em đừng hoảng hốt, tôi sẽ đi gặp em, chờ chút, sẽ lập tức đến.”
La Thịnh Hành cúp điện thoại xong liền nói thẳng: "Tiểu Trương, chúng ta đến cao ốc Nghiễm Phúc."
"A? Thế nhưng là, bên phía cậu chủ…"
"Ai, được rồi, tôi sẽ tự mình lái xe, cậu xuống xe chờ hắn, nói với hắn một tiếng."
La Thịnh Hành nói xong thì trực tiếp để Tiểu Trương xuống xe.
Mình thì lái xe rời đi…
------
Dịch: MBMH Translate