Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 424 - Chương 424 - Thì Ra Là Thế Này Sao

Chương 424 - Thì Ra Là Thế Này Sao
Chương 424 - Thì Ra Là Thế Này Sao

Xe lửa cuối cùng cũng dừng lại ở nhà ga tỉnh thành.

Lục Lập Hành nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi chiều!

Bởi vì dừng xe làm chậm trễ quá lâu nên phía sau xe có chạy nhanh hơn một chút. Thời gian tới nhanh hơn dự tính nửa giờ.

Sau khi xuống xe, La Mỹ Lan nóng nảy đi đến trước buồng điện thoại, gọi điện thoại về nhà.

Thế nhưng, lần này không có ai nhận điện thoại cả.

Trong nhà không ai nhận.

La Mỹ Lan hoàn toàn luống cuống:

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không ai tiếp, chẳng lẽ bọn họ đều không ở nhà?"

"Ông nội em không phải có điện thoại di động sao? Gọi một cuộc đi?" Trần Lộ cũng cuống cuồng theo.

"Ừm." La Mỹ Lan nhẹ gật đầu, run rẩy bấm điện thoại.

Trần Lộ quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành vẫn luôn giúp mình chăm sóc bọn nhỏ:

"Lục huynh đệ, đến tỉnh thành rồi, hay là cậu đi làm việc của mình đi?"

"Không có việc gì, cũng không phải là rất gấp."

"Nhưng mà cứ chậm trễ thời gian của cậu cũng không được…"

Trần Lộ còn chưa dứt lời, chỉ thấy La Mỹ Lan xoay người qua.

"Hình như không có gọi được."

"Chuyện này…" Trần Lộ lập tức quên mất mình định nói gì với Lục Lập Hành.

"Phải làm sao bây giờ?"

"Em cũng không biết, em…" La Mỹ Lan có chút hoảng.

Càng đến gần cửa nhà, lòng của nàng càng không bình yên.

"Hay là, anh đi Thải Hồng Kiều, em về thăm nhà một chút?" Trần Lộ cuống cuồng nói.

"Thế nhưng là, còn có hai đứa bé, làm sao bây giờ?"

Lúc này, Lục Lập Hành nói:

"Em sẽ đi cùng Trần lão ca cho, thuận tiện mang theo bọn nhỏ. Chị Mỹ Lan, chị trở về xem một chút đi, tình huống không đúng thì lập tức đến Thải Hồng Kiều."

"Được, được!"

La Mỹ Lan không có nghĩ nhiều như vậy, liền đồng ý. Nàng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, nàng tranh thủ thời gian xuất phát về nhà.

Trần Lộ và Lục Lập Hành liếc nhau rồi đi ra ngoài gọi xe.

Tài xế nói đi từ nhà ga đến Thải Hồng Kiều tốn 25 phút.

Lục Lập Hành nhìn xuống thời gian, vừa đúng lúc.

Nhưng mà thời gian này hơi eo hẹp, đến rồi khẳng định cũng không đuổi kịp được để cứu người.

"Bác tài có thể nhanh một chút không?”

Lục Lập Hành cũng có chút nóng nảy.

"Chuyện này không thể được, khoảng cách xa như vậy, đã đã là tốc độ nhanh nhất của tôi rồi…"

"Cho anh thêm năm tệ, để tôi lái xe cho!" Lục Lập Hành nói thẳng.

Tài xế hơi sững sờ.

Thấy Lục Lập Hành thật sự lấy ra năm tệ, hắn đồng ý không chút do dự.

"Được được được, cậu lái đi!"

Trần Lộ vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đến tình huống khẩn cấp lúc này nên cũng không nói gì. Hắn chỉ đành nhắc nhở Tỉnh Hi Hi và Nam Nam:

“Nhớ nắm chặt xe, bác tài cũng nhớ nắm chắc."

"Vâng ạ!" Hai nhóc con cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức gật đầu.

Tài xe đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi kiếm được thêm tiền, hắn không kịp phản ứng lại, một mặt mờ mịt:

"Sợ cái gì, xe đua gì mà tôi chưa từng thấy chứ, tôi…"

Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy xe bay ra ngoài như điên. Tài xế lảo đảo một cái, cả người dựa vào trên lưng ghế.

"Mẹ nó!" Hắn hô to một tiếng, dùng sức bắt lấy bên cạnh.

Lục Lập Hành gần như dùng tốc độ nhanh nhất xông tới Thải Hồng Kiều.

Thời gian mới qua có mười lăm phút.

Tài xế vừa xuống xe đã bắt đầu liên tục nôn ở bên cạnh:

"Người anh em, cậu, cậu đúng là…"

Nhưng Lục Lập Hành không có thời gian nói nhiều với hắn. Hắn đưa tiền cho tài xế, sau đó nhìn về phía đầu cầu:

"Trần đại ca có biết biển số xe là bao nhiêu không?"

Trần Lộ gật đầu: “Có, Mỹ Lan đã nói với tôi." Trần Lộ lập tức nói lại biển số xe cho Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nhẩm lại hai lần:

"Được, nhà Mỹ Lan ở phía nào? Chúng ta hẳn là đón xe ở chỗ này đúng không?"

"Đúng vậy, không sai!" Trần Lộ gật đầu.

"Vậy thì chờ ở chỗ này đi!"

Lục Lập Hành đứng ở bên cạnh cầu, chăm chú nhìn từng chiếc xe đi qua.

Chính vào lúc này, Hi Hi ôm bụng:

"Ba ba, Hi Hi muốn đi nhà vệ sinh, ba ba, Hi Hi đau bụng quá."

Trần Lộ lập tức cảm thấy bối rối:

"Đau bụng? Hi Hi sao thế?"

"Hi Hi cũng không biết nữa, hu hu hu ~ " Hi Hi sắp khóc rồi.

Trần Lộ lại nóng nảy không biết nên làm gì mới phải.

Trên đường đều là người lui tới, chắc chắn không thể để Hi Hi đi ở chỗ này được.

Thế nhưng là nếu như rời đi…

Lục Lập Hành không chút do dự đứng dậy:

"Hi Hi, anh dẫn em đi, bên phía gầm cầu chắc là được. Nam Nam, em cũng đi cùng anh đi. Trần đại ca, anh ở bên này quan sát, nhớ kỹ, nhất định phải ngăn xe lại."

"Được, được!" Trần Lộ dùng lực gật đầu.

Lục Lập Hành liền nắm tay Hi Hi và Nam Nam đi về phía dưới gầm cầu.

Dưới gầm cầu bởi vì ở gần bờ sông cho nên có rất nhiều bụi cỏ.

Tiểu Hi Hi muốn đi vệ sinh hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chờ tìm xong vị trí, Lục Lập Hành cởi áo khoác, che lại cho Hi Hi.

Sau đó để Nam Nam cũng thuận tiện đi vệ sinh luôn.

Thế nhưng, vừa cởi quần cho Nam Nam xong, Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa dường như có người đang nói chuyện.

Hi Hi cũng nghe được. Nàng tò mò nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Anh…"

"Suỵt ~ " Lục Lập Hành vội vàng ra hiệu im lặng, dùng khẩu hình nói: "Đừng lên tiếng."

Hi Hi là một đứa nhóc thông minh. Nàng lập tức che miệng lại, dùng sức gật đầu.

Lục Lập Hành vểnh tai, lúc này mới nghe được tiếng nói đến từ một bên khác của gầm cầu.

Ở giữa gầm cầu được xây một tầng xi măng, cho nên bọn họ không nhìn thấy lẫn nhau.

Nhưng Lục Lập Hành lại nghe được cuộc trò chuyện, hơn nữa, còn nghe được một cái tên quen thuộc.

"Như Nhứ, La Thịnh Hành hôm nay thật sự sẽ qua bên này sao?" Đây là giọng nói của một người đàn ông.

Bên trong giọng nói kia tràn đầy sự tức giận.

Sau đó chính là giọng nói của một người phụ nữ:

"Yên tâm đi A Sinh, chắc chắn sẽ, hắn đối với em khá tốt trong nửa năm này."

"Tốt sao?" Người được gọi là A Sinh dường như rất không hài lòng.

Người phụ nữ lập tức đổi giọng:

"Đó chỉ là hắn đơn phương mà thôi, anh cứ yên tâm, trong mắt của em chỉ có anh. Em làm tất cả mọi chuyện cũng vì anh. Chờ chuyện lần này kết thúc, chúng ta có thể kết hôn rồi chứ?"

"Đương nhiên làcó thể!" Người đàn ông cao giọng nói: "Chờ La Thịnh Hành chết rồi thì chúng ta sẽ sống cùng nhau! Như Nhứ, anh sẽ không lừa gạt em."

"Ừm, em biết…" Bên trong giọng nói của người phụ nữ tràn đầy sự vui sướng.

Lục Lập Hành nghe được mấy câu này, lại càng cảm thấy là lạ.

"Như Nhứ" này chắc là Liễu Như Nhứ đúng không?

Nàng không phải muốn thành đôi với La Thịnh Hành sao?

Thì ra là muốn hại chết La Thịnh Hành?

Vậy người đàn ông này là ai?

Trong lúc Lục Lập Hành còn đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên.

"Lát nữa sẽ có một chiếc xe màu trắng đến đụng vào xe của La Thịnh Hành, sẽ đụng vào trên ghế lái, tạo thành một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Anh đã xử lý camera bên này rồi, sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì. Như Nhứ, em cứ đợi mà xem đi. . ."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment