"Được, vậy em sẽ lại gọi điện thoại cho La Thịnh Hành, giục hắn một chút!"
"Ừm, đi đi!"
Chỉ chốc lát sau, Lục Lập Hành nghe thấy phía trước có tiếng huyên náo. Hắn lập tức kéo Nam Nam và Hi Hi lại, ra hiệu bọn họ yên lặng.
Lục Lập Hành thông qua bụi cỏ, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo dài đang đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi không bao lâu, một người ăn mặc mộc mạc cũng đi ra! Hắn sửa lại quần áo một mình, tự mình nở nụ cười, giống như là đang tìm về hình tượng ôn hòa. Một lát sau, hắn cũng đi ra ngoài.
Hai mắt Lục Lập Hành nhíu lại.
Người này chắc là A Sinh?
Gương mặt nhìn thì hiền lành, không nghĩ tới lại muốn hại chết La Thịnh Hành.
Giữa bọn hắn dường như có ân oán gì đó.
Lục Lập Hành cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của hắn ở trong đầu.
Chờ hắn đi xa, hắn mới mang theo Hi Hi và Nam Nam đi ra.
"Đi, đi tìm ba ba của các em."
Hắn bước nhanh hơn.
Hi Hi và Nam Nam dường như cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc! Hai nhóc con dùng sức gật đầu: "Anh Lục, hai người vừa rồi là muốn hãm hại ông cố của bọn em đúng không?"
"Không có việc gì, mục đích của bọn hắn sẽ không được như ý."
"Ừm! Ừm!" Hai nhóc con dùng sức gật đầu:
"Hi Hi và Nam Nam sẽ bảo vệ ông nội thật tốt!"
"Ba ba cũng biết!"
Lục Lập Hành trông thấy dáng vẻ của bọn nhỏ thì vui mừng nở nụ cười.
Chờ Vãn Vãn và Khanh Khanh trưởng thành, liệu có phải cũng sẽ ấm áp như này hay không?
…
Bên đường.
Lúc La Lập Tân đi ra phát hiện đã không thấy xe đâu nữa, chỉ có Tiểu Trương chờ ở ven đường La Lập Tân biến sắc, vội vàng đi tới:
"Tiểu Trương, cha tôi đâu?"
Tiểu Trương vội vàng nói lại tình huống vừa rồi một lần.
"Đi trước?" Lòng La Lập Tân siết chặt, cảm thấy chuyện không ổn.
"Ừm, bên phía Liễu Như Nhứ xảy ra chuyện rồi, nhất định phải ngay lập tức đến cao ốc Nghiễm Phúc!"
"A Lục vốn riêng đồ ăn giống như ngay tại phổ biến phúc lớn hạ a? Qua bên kia phải đi qua Thải Hồng Kiều? Không phải nói sửa địa phương sao?"
La Lập Tân nhớ là La Thịnh Hành nói chỗ bọn họ hẹn trước là quán cơm A Lục.
Sau này, bởi vì làm chậm trễ một buổi chiều, bọn họ quyết định không đi Thải Hồng Kiều nữa.
Lúc chiều, hắn đã bảo La Thịnh Hành nói lại với Liễu Như Nhứ là thay đổi điểm hẹn.
Sao Liễu Như Nhứ còn đến đó?
"Ừm, đúng thế."
Loại cảm giác bất an kia càng phát ra mãnh liệt. La Lập Tân lập tức nói: "Đón xe, tăng tốc, chúng ta mau chóng tới nhìn xem!"
"Được, được!" Tiểu Trương lập tức gật đầu.
…
La gia.
Sau khi La Mỹ Lan về sau thì lập tức mở cửa đi vào.
"Ông nội? Ba?"
Mặc dù biết bọn họ không ở nhà, nhưng nàng vẫn ôm lấy một chút hy vọng. Nhưng mà gọi một hồi lâu vẫn không có người đáp lại nàng.
Lòng La Mỹ Lan càng ngày càng hoảng.
"Ba, ba đã đồng ý với con rồi mà, giờ lại đi đâu thế?"
Không nhìn thấy người, La Mỹ Lan cũng tranh thủ thời gian đi ra ngoài bắt xe.
"Đi Thải Hồng Kiều!"
Hi vọng Trần Lộ và Lục Lập Hành bên kia ngăn cản được.
…
Lục Lập Hành dắt hai đứa nhỏ đi tới bên cạnh Trần Lộ.
Trông thấy hắn, trần Lộ vội vàng nói: "Còn không nhìn thấy xe."
Lục Lập Hành nhíu mày lại: "Đừng có gấp, lát nữa sẽ có thể thấy được. Hiện tại, chúng ta cần làm một chuyện quan trọng hơn, báo cảnh sát trước!"
"Hả?" Trần Lộ có chút mờ mịt: "Báo cảnh sát? Thế nhưng mà chúng ta không có chứng cứ gì cả, chỗ này đang thật tốt làm sao báo cảnh sát được?"
Tuy Trần Lộ tin tưởng Lục Lập Hành, nhưng bọn hắn cũng không thể vô duyên vô cớ đi báo cảnh sát được!
Lục Lập Hành chăm chú gật đầu nói:
"Đúng, lão gia tử chắc là gặp phải kẻ thù nào đó rồi, sợ là sắp bị người ta hãm hại."
"Kẻ thù? Tôi chưa từng nghe Mỹ Lan nói lão gia tử từng đắc tội với người nào cả? Chỉ nghe nàng nói hắn cả đời này đối xử với người ta đều rất tốt, chỉ là có chút xa cách với con trai, cũng không thể con trai được chứ?"
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Mặc dù là người tốt, nhưng làm ăn nhiều năm như vậy, có lẽ trong lúc lơ đãng đã đắc tội người nào đó. Trần đại ca, bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt chuyện này, cứu người quan trọng. Anh dùng thân phận của mình để bọn hắn giúp đỡ một chút. Nếu không thì chỉ dựa vào hai ta sợ là không ngăn cản được tình huống này.”
Lục Lập Hành nói xong liền nói lại chuyện xảy ra ở dưới gầm cầu.
Trần Hi và Trần Nam cũng liên tục gật đầu:
"Ba ba, chúng con cũng nghe được."
"Ba ba, bọn họ muốn hãm hại ông cố."
Trần Lộ lập tức giật mình há to miệng:
"Cái gì? Liễu Như Nhứ? Nàng không phải là thích lão gia tử…"
"Không đúng, tuổi của nàng đúng là kém lão gia tử rất nhiều, hơn nữa, nàng trước đó còn là người của công ty đối thủ."
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Trần Lộ lập lập tức trở nên khó coi:
"Được, tôi sẽ đi!"
Phía cạnh cầu có một buồng điện thoại cố định.
Trần Lộ nhanh chóng đi gọi điện thoại, sau đó nhanh chóng chạy tới:
"6 giờ 55, còn có năm phút đồng hồ, cậu nói xem, chiếc xe màu trắng kia rốt cuộc là kiểu gì đây?"
"Tôi cũng không biết, quan sát một chút đi, chủ yếu là quan sát xe của lão gia tử, chú ý một chút."
"Ừm, được!" Trần Lộ lại chăm chú nhìn về phía xe cộ hai bên đường.
Lục Lập Hành thì nhìn chằm chằm vào một bên khác.
7 giờ hơn.
Hai người vẫn không thu hoạch được gì.
Trần Lộ lập tức xoắn xuýt.
Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt hắn lập tức trừng lớn:
"Lục huynh đệ, ở bên kia…"
…
Trên xe.
La Thịnh Hành tăng tốc độ xe lần thứ n.
Thế nhưng là, xe trên đường càng ngày càng nhiều.
Hắn có chút nóng nảy.
Đúng lúc này, hắn lại nhận được điện thoại của Liễu Như Nhứ.
Trong điện thoại, nàng nóng nảy kêu khóc, nói người bắt cóc nàng có ân oán với hắn.
Là bởi vì hắn mới bắt Liễu Như Nhứ.
La Thịnh Hành lại càng thêm luống cuống.
Hắn nhớ lại, mình làm ăn nhiều năm như vậy, tuy hắn luôn cảm thấy mình chưa từng thẹn với qua bất luận kẻ nào, nhưng đúng là từng bị người ta nhìn chằm chằm vì thành tích không tệ.
Dù sao, nhiều người đều không muốn nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình. Hắn vẫn luôn cảm thấy, ngày nào đó mình có lẽ sẽ gặp phải phiền phức vì chuyện này.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, phiền phức này sẽ rơi xuống trên người Liễu Như Nhứ.
Bạn già qua đời hai mươi năm, trong đầu hắn chỉ có tiền và con trai cháu gái.
Muốn nuôi dưỡng con trai thành tài, cho nên nghĩ biện pháp đuổi con trai ra ngoài.
Thấy con trai làm ăn không tốt, còn lén giúp đỡ hắn một chút.
Chuyện duy nhất khiến hắn không thuận tâm chính là cháu gái lấy chồng xa. Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn chuẩn bị đầy đủ tiền cho cháu gái, để cho bọn họ có thể không lo chuyện cơm áo trong nửa đời sau.
Cho đến khi gặp được Như Nhứ.
Nàng hỏi han ân cần, mua cho hắn các món đồ.
Nàng còn ở bên cạnh hắn vào những ngày lễ!
La Thịnh Hành rất lâu rồi chưa từng có loại cảm giác kia.
Hắn già rồi, cũng cần có người bầu bạn.
Một người cô đơn chết đi, đại khái là một chuyện không tốt cho lắm!
Cho nên, La Thịnh Hành rất coi trọng Liễu Như Nhứ.
Hắn lần nữa tăng tốc.
Cho dù như thế nào, nhất định phải cứu được nàng.
Sau đó, hắn có lẽ sẽ xem xét kỹ lại mối quan hệ của bọn họ một lần nữa.
Cũng không thể để cho nàng sau này luôn sống trong nguy hiểm được…
------
Dịch: MBMH Translate