Lục Lập Hành nghe thấy Trần Lộ nói chuyện thì lập tức nghiêng đầu qua.
"Ở đâu?"
"Cái kia, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Xe màu trắng cũng đã tới rồi sao?"
Lục Lập Hành vừa định lắc đầu thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng chạy tới ở phía đầu cầu!
Hắn lập tức hơi nheo mắt lại: "Đến rồi!"
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao đây?"
Mắt thấy xe của La Thịnh Hành càng ngày càng gần, Trần Lộ có chút hoảng.
Nhiều xe như vậy, hắn phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản La Thịnh Hành đây?
Hơn nữa, xe của hắn dường như càng lúc càng nhanh.
Một bên khác, xe màu trắng cũng càng lúc càng nhanh.
Lục Lập Hành thậm chí nhìn thấy, nó đang lặng lẽ hướng tới làn xe bên này.
Chắc là người đàn ông tên là A Sinh kia đã cho hắn rất nhiều tiền.
Nếu không thì sao lại điên cuồng như vậy?
"Cảnh sát nói thế nào?"
"Bọn họ muốn tới phải cần một khoảng thời gian, sợ là không còn kịp rồi..."
Trần Lộ thấy xe của La Thịnh Hành sắp đến trước mặt, chiếc xe màu trắng phía sau cũng đến giữa cầu.
Hắn vừa sốt ruột, nói thẳng:
"Được rồi, tôi đi!"
"Đợi chút nữa..."
Lục Lập Hành một tay lôi kéo Hi Hi, một tay lôi kéo Nam Nam, đang muốn nói chút gì đó thì đã thấy Trần Lộ xông thẳng ra giữa đường!
Lục Lập Hành cũng gấp: "Trần đại ca..."
Hắn vốn định mượn dùng xe đạp của người bên cạnh một chút rồi ném ra giữa đường, nhìn xem có thể ngăn cản xe hay không.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Trần Lộ thế mà lại xông ra.
Lúc này, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
"Ba ba!" Hai nhóc con hô to một tiếng, lập tức khóc lên.
Giờ phút này, người xung quanh cũng đều kinh hãi:
"Người kia làm gì vậy?"
"Điên rồi, không muốn sống nữa sao? Dừng xe, nhanh dừng xe!"
Cách bọn họ không xa là bên ngoài câu.
La Lập Tân mắt thấy phía trước càng ngày càng đông, hắn lập tức tiếp nhận xe.
"Tôi chạy đi qua nhìn một chút, Tiểu Trương, cậu cầm lấy những thứ này!"
Đó là quà hắn mua cho Liễu Như Nhứ, La Lập Tân nhớ, Mỹ Lan nói La Thịnh Hành sẽ xảy ra chuyện ở trên cầu. Hắn nhất định phải lập tức lên cầu xem mới được!
Thế mà, hắn vừa muốn chạy thì bỗng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Ba!" La Lập Tân vừa quay đầu lại đã nhìn thấy La Mỹ Lan.
"Mỹ Lan, con làm sao..."
"Khoan lại nói mấy chuyện này, ông nội của con đâu?"
"Ông nội của con ở…” La Lập Tân nhìn về phía phía trước:
"Ở nơi đó! A? Trên cầu làm sao lại có người?"
La Mỹ Lan lập tức nhìn sang, con ngươi của nàng lập tức tăng lớn.
"Trần Lộ, ba, đó là Trần Lộ, hắn muốn dùng thân thể của mình để dừng xe!"
"Cái gì? Như vậy sao được? Đi, chúng ta nhanh đi cứu người."
"Được!"
Hai người tranh thủ thời gian bước nhanh hơn, chạy về phía cầu.
Nhưng người trên cầu không hề động một chút nào.
Xe của La Thịnh Hành đã đến trước mặt, tất cả mọi người tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng thắng xe. Sau đó là tiếng mắng mỏ giận dữ của một ông lão:
"Xú tiểu tử, làm gì vậy? Đừng chậm trễ thời gian của tôi, tôi đang rất bận rộn, tránh ra đi!"
Mọi người lập tức mở mắt ra!
Chỉ thấy chiếc xe vẫn luôn tăng tốc kia dừng lại ở trước người kia.
Người trên xe đang giận dữ mắng mỏ qua cửa sổ xe!
Bởi vì người phía trước không nhúc nhích tí nào, hắn cảm thấy mắng chưa đủ nghiền, dứt khoát xuống xe mắng chửi người.
"Cậu có nghe thấy không? Đang nói cậu đó, trời còn chưa có tối, đứng ở chỗ này làm cái gì? Muốn chết thì đi nhảy sông đi. Tôi đang vội đi cứu người, tránh ra!"
La Thịnh Hành giận không nhịn nổi.
Trên đoạn đường này, trong đầu của hắn đều là tiếng khóc của Liễu Như Nhứ.
Hắn chỉ muốn nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa. Nếu như vậy, Như Nhứ thì sẽ không phải nhận thương tổn gì. Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, hắn thế mà lại bị người ta chặn xe ở trên cầu.
Nếu như không phải vừa rồi hắn phản ứng nhanh thì người này đã là một người chết rồi. Nhưng mà đối phương dường như hoàn toàn không có phản ứng gì đối với tiếng mắng chửi này!
La Thịnh Hành bất đắc dĩ: "Sẽ không phải là tên điếc đó chứ? Tôi nói này, người nhà cậu đâu?"
Sao lại cảm thấy người này có chút quen mắt vậy chứ?
Hình như đã gặp qua ở đây, nhưng hắn lại không nhớ nổi.
...
Giữa cầu.
Trên chiếc xe màu trắng.
Một người toàn thân đều là hình xăm, trong tay cầm thuốc lá, tức giận mắng một tiếng: "Đáng chết, Lão Vương, việc này phải làm sao bây giờ?"
Hắn là dùng máy nhắn tin.
Chỉ chốc lát sau, một bên khác đáp lại:
"Tiếp tục đi!"
"Thế nhưng là, anh chỉ bảo tôi đâm chết La Thịnh Hành kia. Tôi có thể chỉ đụng ghế lái của hắn. Nhưng hắn hiện tại đã dừng lại, phía trước còn có một người..."
"Cường Tử, còn muốn 50 ngàn tệ nữa hay không?"
"Muốn muốn, anh chờ một chút, tôi sẽ làm ngay! Không phải chỉ là đụng thêm một người thôi sao?"
Cường Tử nói xong liền bắt đầu chậm rãi thay đổi hướng xe.
Sau đó, hắn chậm rãi lái về phía Trần Lộ và La Thịnh Hành...
….
Trần Lộ trông thấy La Thịnh Hành không có chuyện, liền nhẹ nhàng thở ra. Hắn cười rồi miễn cưỡng nói:
"Ông nội, ông dừng lại thì tốt."
"Cái gì mà ông nội? Ai là ông nội của cậu chứ? Tiểu tử cậu nói cái gì đó? Tôi cũng không có cháu trai lớn như vậy..."
Trong lúc nói chuyện, La Thịnh Hành bỗng nhiên nghe thấy hai giọng nói trẻ con:
"Ba ba, ba ba không có chuyện gì chứ?"
"Ông cố, ba ba là vì cứu ông đó, ông không thể mắng ba ba..."
Lục Thịnh Hành vừa quay đầu đã nhìn thấy hai đứa nhóc và một người đàn ông đang dắt tay bọn chúng.
Hắn nhíu nhíu mày lại: "Các người lộn xộn cái gì thế? Tôi nào có cháu gái gì? Các người đừng có mà gọi lung tung, tôi…”
Nói được nửa câu, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức tỉnh lại:
"Các người..."
Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Ông nội!"
"Ba!"
Bên này, hai đứa nhỏ cũng vui vẻ hô lên:
"Mẹ ~ "
La Thịnh Hành lại quay đầu, nhìn thấy La Mỹ Lan và La Lập Tân.
Bởi vì chạy vội tới đây nên trên đầu của bọn họ đều là mồ hôi.
La Mỹ Lan luôn thích chưng diện, giờ tóc lại bị gió thổi lung ta lung tung. Nhưng nàng giống như không thèm quan tâm, nàng vội vàng đi tới:
"Ông nội, ông không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì tốt."
Đoạn đường này gian khổ, cuối cùng cũng không có uổng phí.
Nàng đã gặp được ông nội.
La Thịnh Hành vừa nhìn thấy nàng liền biết xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ chỉ Trần Lộ, nói:
"Đây là tiểu tử kia của cháu?"
La Mỹ Lan nhẹ gật đầu: "Ừm, Trần Lộ."
Trần Lộ cũng tranh thủ thời gian chào hỏi:
"Chào ông nội ~ "
"Chào cái gì mà chào?" La Thịnh Hành lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn tức giận nhìn hai người, còn có hai nhóc con.
Tuy hắn rất vui vẻ khi trông thấy hai đứa nhóc này. Hắn cũng rất muốn tiến lên bọn chúng một cái. Thế nhưng, La Thịnh Hành cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.
Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn Liễu Như Nhứ sao?
Nàng còn đang ở trong nguy hiểm!
Về phần chắt ngoại gì đó, hắn trở về ôm sau cũng không muộn.
"Thật sự không biết các cháu đang làm gì nữa? Cản ông làm cái gì? Các cháu không phải là cho rằng ông chết ở chỗ này đó chứ?"
Nhớ tới cuộc điện thoại kỳ lạ kia, La Thịnh Hành lập tức tức giận.
"Lập Tân, con cũng bởi vì tin tưởng lời bọn họ nói nên mới về tìm ba có đúng không?"
"Ông không cố gắng sao? Cháu cũng bởi vậy mà trở về tỉnh thành đúng không? Ông đã gọi mấy lần nhưng cháu đều không trở lại."
"Mỹ Lan, cháu không cần vì muốn để ông thừa nhận hắn mà làm chuyện nguy hiểm như vậy, không đáng. Ông vẫn còn có chuyện muốn làm, không nói chuyện với mấy người nữa!"
La Mỹ Lan nghe xong lời này thì lập tức gấp gáp:
"Ông nội, ông không thể đi!"
------
Dịch: MBMH Translate