Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 427 - Chương 427 - Sao Lại Thế Này

Chương 427 - Sao Lại Thế Này
Chương 427 - Sao Lại Thế Này

La Thịnh Hành trực tiếp đi mở cửa xe:

"Sao ông thật sự không thể đi chứ? Ông thật sự đang có việc gấp, chuyện nhà của chúng ta chờ ông trở về rồi lại nói."

"Không được!" Trần Lộ không chút nghĩ ngợi lập tức kéo hắn lại.

"Ông nội, thật sự có người muốn hại ông. Ông hôm nay nên trở về cùng chúng cháu, những công chuyện khác để sau hãy nói."

"Các cháu làm sao biết được có người muốn hại ông? Các cháu đều không ở tỉnh thành! Ông thấy các cháu đây là đang muốn ngăn cản ông đến với Như Nhứ. Cả một đám đều không muốn ông sống tốt, tránh ra!"

La Thịnh Hành dùng sức hất cánh tay Trần Lộ ra.

Đáng tiếc, bởi vì lớn tuổi, hắn không phải là đối thủ của Trần Lộ, không thành công.

Lục Lập Hành thấy thế thì đành lên tiếng:

"Ông La, quả thật là có người muốn hại ngài, hơn nữa, người này còn có liên quan tới Liễu Như Nhứ, ngài vẫn nên..."

La Thịnh Hành đã gấp đến đỏ mắt. Hắn nào nghe được những thứ này nữa. Trông thấy một người xa lạ đều muốn đi qua nói vài lời, La Thịnh Hành càng giận không chỗ phát tiết:

"Cậu là ai? Là tiểu tử cậu nói với bọn họ là tôi gặp nguy hiểm đúng không? Tôi nói cho cậu biết, dù nửa thân thể này của tôi đây có xuống mồ thì đời này cũng không tin mấy chuyện như đoán mệnh và Quỷ Thần. Cậu tuổi còn nhỏ, không học tốt lại đi học mấy thói xấu…"

La Thịnh Hành còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên nghe thấy La Mỹ Lan hô to một tiếng:

"Ông nội cẩn thận, Trần Lộ tránh ra!"

Người xung quanh vốn đang xem náo nhiệt cũng đều khẩn trương nắm chặt tay.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía một phương hướng:

"Tránh ra!"

"Cứu người!"

"Cứu người! Chiếc xe trắng kia điên rồi đúng không?"

"Đây là muốn làm gì? Giết người sao!"

Lục Lập Hành là người đầu tiên chú ý tới cái xe trắng.

Hắn theo bản năng đẩy Hi Hi và Nam Nam về phía sau. Hắn cũng không để ý đến La Thịnh Hành đang hùng hổ dọa người, hắn dùng sức tiến lên bắt lấy Trần Lộ.

Cùng lúc đó, mấy người mặc đồng phục cảnh sát cũng dùng tốc độ nhanh nhất kéo La Thịnh Hành lại.

La Thịnh Hành đang mờ mịt thì bị kéo một cái, cả người ngồi xuống đất. Thế nhưng đau đớn còn chưa kịp đánh tới, hắn đã nghe thấy một tiếng "đông" vang lên.

La Thịnh Hành khiếp sợ nhìn về phía xe của mình, đầu xe đã hoàn toàn bị đụng nát!

Mà đối diện là một chiếc xe màu trắng mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Mảnh vỡ của xe rơi xuống trên mặt.

Cơn đau cuối cùng cũng đánh tới!

Mà một bên khác, Trần Lộ tránh khỏi người Lục Lập Hành, không để ý tới chính mình mà vội vàng chạy tới:

"Ông nội, ông nội sao rồi?"

Hi Hi và Nam Nam cũng quên khóc. Bọn nhỏ ngơ ngác đứng ở phía sau. Cho đến khi La Lập Tân tới gần, bọn họ mới chợt tỉnh lại.

La Lập Tân ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn bọn họ.

Trong đầu cảm thấy giống như nhìn thấy Mỹ Lan khi còn bé:

"Ông là ông ngoại của các cháu, các cháu tên là gì vậy?"

Hai nhóc con giống như cuối cùng đã tìm được đối tượng để phát tiết sau kinh hãi. Bọn chúng há miệng, ủy khuất khóc rống lên.

La Lập Tân vội vàng ôm bọn họ vào trong ngực, cảm thấy đau lòng muốn chết.

La Mỹ Lan nghe thấy tiếng khóc, theo bản năng muốn tới đây, thế nhưng nàng lại qua bên phía ông nội xem tình hình một chút!

Khi nhìn thấy La Lập Tân chăm sóc bọn nhỏ, La Mỹ Lan mới yên lòng. Nàng tăng nhanh tốc độ, đi đến bên cạnh La Thịnh Hành:

"Ông nội…"

Lúc này, La Thịnh Hành đã hoàn toàn sững người.

Hắn run run đứng lên, vẻ mặt chưa đầy sự khẩn trương: "Chuyện này… sao lại thế này?"

"Chúng cháu đã nói rồi ~ có người muốn hại ông. Ông nội phải tin tưởng chúng cháu, là thật sự gặp nguy hiểm."

La Thịnh Hành có chút mệt mỏi. Hắn thật vất vả mới đứng lên được.

Trông thấy cửa xe màu trắng bị người mở ra, cảnh sát lôi một người ra từ bên trong.

"Ông có biết người này không?" Lục Lập Hành tên đầu trọc này một chút rồi hỏi La Thịnh Hành.

La Thịnh Hành mờ mịt lắc đầu:

"Không, không biết…"

Lúc này, hắn đã không còn hung hăng với Lục Lập Hành như vừa nãy nữa, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn không ít.

"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh cảnh sát:

"Chủ mưu không phải là hắn, là một người khác hoàn toàn."

"Vừa mới là cậu báo cảnh sát đúng không?" Cảnh sát tò mò nhìn về phía hắn.

Lục Lập Hành lắc đầu: "Không phải tôi, là người anh em của tôi, là tôi bảo hắn báo."

Cảnh sát gật đầu: "Làm sao cậu biết nơi này sẽ gặp nguy hiểm?"

"Tôi vừa rồi nghe được ở dưới gầm cầu, vì muốn cứu người cho nên đã báo cho các người!"

"Ừm, biểu hiện rất tốt, cùng chúng tôi trở về rồi nói cụ thể mọi chuyện một chút."

"Được." Lục Lập Hành gật đầu.

Cảnh sát nhìn về phía mấy người La Thịnh Hành: "Các người cũng theo chúng tôi trở về."

"Được thì được, thế nhưng tôi còn muốn đi cứu người, Như Nhứ nàng..."

"Ông nội!" Trần Lộ vội nói: "Là Liễu Như Nhứ muốn hại ông, cố ý dẫn ông tới đây, nàng căn bản không có chuyện gì."

"Thế nhưng, thế nhưng..."

Cho tới bây giờ, La Thịnh Hành vẫn còn có chút không tin. Hắn tin tưởng Liễu Như Nhứ như vậy. Hắn đã lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của mình và Liễu Như Nhứ.

Nàng sao lại hại hắn chứ?

"Nàng vì sao lại muốn hại ông? Ông không tin!" La Thịnh Hành lắc đầu.

"Chuyện này…"

Trần Lộ nóng nảy nhìn về phía Lục Lập Hành. Hắn thật sự không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào.

Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ nói:

"Hay là như vậy đi? Đồng chí cảnh sát, làm phiền ngài một chút. Người tên là Liễu Như Nhứ kia hình như có hơi phiền toái, có thể phái người đi hỗ trợ xem xét một chút không? Như này thì ông nội La cũng có thể yên tâm hơn một chút. Chúng tôi đều cùng các người về sở cảnh sát."

"Ông La, đồng chí cảnh sát chắc là đều tin tôi đúng không?"

La Thịnh Hành lúc này không còn gì để nói.

Cảnh sát cũng gật đầu:

"Được, nói rõ tình huống cụ thể một chút đi!"

Sau khi nghe La Thịnh Hành nói tình huống, cảnh sát phái hai người tăng tốc tiến về cao ốc Nghiễm Phúc.

Người tông xe kia được đưa đến bệnh viện.

Những người khác thì cùng theo đến sở cảnh sát.

Lục Lập Hành là người lấy lời khai đầu tiên.

Nghe hắn nói xong, La Thịnh Hành lập tức kích động.

"Cái gì? Liễu Như Nhứ thông đồng với người khác? Là vì hại tôi? Cái gì mà A Sinh? A Sinh là ai?"

"Chuyện này thì phải hỏi ông La đây rồi. Ông có từng đắc tội với người nào tên là A Sinh không?"

"Tôi không có." La Thịnh Hành phản bác.

La Mỹ Lan không thể làm gì khác hơn là nói:

"Ông nội, ông nghĩ lại kỹ coi, có lẽ là ông đã quên mất rồi thì sao? Nếu như vậy, các đồng chí cảnh sát cũng dễ bắt được người hơn."

La Thịnh Hành chăm chú suy tư rất lâu, vẫn lắc đầu một cái:

"Thật sự không có, A Sinh? Tôi không biết người nào tên là A Sinh cả... A không đúng?" La Thịnh Hành bỗng nhiên đổi giọng.

Mọi người lập tức hỏi thăm:

"Người nào? Vào lúc nào? Quen biết ở đâu?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment