Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 428 - Chương 428 - Liễu Như Nhứ Điên Cuồng

Chương 428 - Liễu Như Nhứ Điên Cuồng
Chương 428 - Liễu Như Nhứ Điên Cuồng

La Mỹ Lan dứt khoát đứng lên, nàng khẩn trương đi đến bên cạnh La Thịnh Hành!

La Thịnh Hành lại nhíu mày trầm tư. Một lát sau, hắn lắc đầu:

"Không phải là hắn, không thể nào là hắn được, hắn là một đứa nhỏ tốt."

"Ông nội à, ông muốn cháu gấp chết à? Rốt cuộc là ai vậy?"

La Lập Tân ngồi ở trên ghế, ôm lấy hai đứa nhóc đã ngủ, hắn nhìn về phía La Thịnh Hành:

"Ba nói đi!"

La Thịnh Hành lúc này mới nói: "Hai mươi năm trước, vào ngày mẹ con mất, ở chỗ công tác của ba cũng có một cấp dưới trẻ tuổi mất. Hắn có một đứa em tải tên là Vương Kiến Sinh.”

"Hai mươi năm trước? Một cấp dưới?" La Lập Tân muốn đứng lên.

Nhưng bởi vì Trần Hi và Trần Nam, hắn vẫn là ngồi xuống.

"Cho nên, hai mươi năm trước ba không trở về nhìn mẹ là bởi vì nhân viên của ba?"

"Ai ~ " La Thịnh Hành thở dài, không có phủ nhận.

"Người trẻ tuổi kia tên Vương Kiến Dân, hắn rất tài giỏi, nhưng lúc đó xảy ra chút chuyện nên qua đời. Hắn chỉ có một người thân, chính là Vương Kiến Sinh. Lúc đầu ba có mang theo anh trai hắn trở về, còn cho hắn tiền trợ cấp nữa. Hắn còn nói cảm ơn ba, là một đứa nhỏ rất lễ phép, tuổi tác của hắn bây giờ chắc là không kém con là bao. Cho nên, không thể nào là hắn được, sao hắn lại hại ba được?"

Vẻ mặt La Lập Tân hơi thay đổi.

Nhiều năm như vậy, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn, khiến cho quan hệ giữa hắn và lão gia tử càng ngày càng không tốt.

La Lập Tân chưa bao giờ nghĩ tới, thế mà còn có một tầng câu chuyện như thế.

"Ba thử nghĩ đến những người khác xem." La Lập Tân thở dài.

La Thịnh Hành cũng gật đầu.

Đám cảnh sát cũng đồng ý, chỉ là lại cảm thấy có chút khó khăn:

"Dựa theo lời nói của các người, người kia chắc là không phải. Lão gia tử, ngài suy nghĩ kỹ một chút xem mình có còn kẻ thù nào khác nữa hay không? Đúng rồi, tiểu tử, cậu biết vẽ không? Có thể vẽ lại người hiềm nghi kia ra không? Vừa rồi bên phía bệnh viện có điện thoại tới. Người lái xe kia tên là Cường Tử, là lưu manh bản địa. Bởi vì đánh bạc thua mấy chục ngàn tệ, người ta dùng mạng người nhà hắn uy hiếp hắn nên hắn mới nhận việc này. Hơn nữa, hắn nói mình chưa từng nhìn thấy người sai sử mình, chúng tôi cũng không có chỗ để xuống tay!"

Ánh mắt Lục Lập Hành lập tức sáng lên:

"Có thể!"

Hắn đúng là quên mất mình biết vẽ.

Chỉ là trước đó là thiết kế bản thảo, hiện tại là vẽ người.

Mọi người kinh hỉ: "Vậy thì tốt quá."

"Lục huynh đệ, đã làm phiền cậu rồi."

Đám cảnh sát chuẩn bị giấy bút cho Lục Lập Hành.

Hắn đi sang bên cạnh rồi nghiêm túc vẽ.

Những người khác thì yên lặng chờ đợi.

La Thịnh Hành có chút đứng ngồi không yên.

Sau năm phút, hắn cuối cùng không nhịn được.

"Các người không có tin tức gì sao?"

Đã qua lâu như vậy rồi, cũng không biết nàng thế nào rồi.

La Mỹ Lan muốn ngăn cản, nhưng lại bị La Lập Tân ngăn cản.

"Ông nội con lần này là thật sự thích người ta, nếu không có chứng cứ thì hắn sẽ không hết hi vọng."

La Mỹ Lan chỉ đành nhẹ gật đầu.

Cảnh sát nói: "Lão đồng chí, người của chúng tôi vừa mới đi, cao ốc Nghiễm Phúc không có người nào tên là Liễu Như Nhứ, cũng không có người nào bị bắt cóc cả, tất cả đều như bình thường. Bọn họ đã đi tìm Liễu Như Nhứ căn cứ theo tin tức của các người cho, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức."

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa.

Cửa xe mở ra.

Liễu Như Nhứ mặc áo dài đi xuống từ trên xe.

Trông thấy nàng, trong lòng La Thịnh Hành hơi hồi hộp một chút.

Vẻ mặt của nàng vẫn như thường nhưng lại vô cùng băng lãnh. Hoàn toàn khác biệt với mỹ phụ bình thường.

La Thịnh Hành nóng nảy tiến lên, gọi nàng một tiếng:

"Như Nhứ." Liễu Như Nhứ hơi ngẩng đầu.

Nàng làm như không nhìn thấy hắn, mắt còn không thèm liếc qua.

Tim La Thịnh Hành run lên.

Chuyện hắn xoắn xuýt cả ngày hôm nay hình như đã có đáp án.

Đám cảnh sát tiến lên, nhìn về phía Liễu Như Nhứ:

"Cô biết người này không?"

"Có biết!" Liễu Như Nhứ nhẹ gật đầu.

Cảnh sát lại hỏi: "Là ai hợp tác với cô để hại hắn?"

Vẻ mặt Liễu Như Nhứ vẫn không thay đổi, mở miệng:

"Các người đang nói cái gì? Tôi không biết."

"Tôi không biết gì cả, các người đừng hỏi tôi."

Đám cảnh sát hai mặt nhìn nhau.

La Mỹ Lan cũng đứng lên, nàng đi đến bên cạnh Liễu Như Nhứ, chăm chú hỏi:

"Dì Liễu, ông nội của cháu thật sự rất thích dì. Hắn còn nói với cháu, sau khi chuyện lần này kết thúc, hắn muốn sống nốt quãng đời còn lại với dì. Dì Liễu à, sao dì có thể đối với ông nội cháu như vậy? Dì nói cho cháu biết đi? Nói cho cháu biết, cháu sẽ xin bọn họ tha cho dì."

"Tôi không biết, tôi không biết, ta không biết gì hết!" Liễu Như Nhứ lắc đầu như điên.

Trần Lộ vội vàng kéo La Mỹ Lan về phía sau.

"Đừng đến quá gần, nàng nói không chừng đã điên thật rồi."

La Mỹ Lan bất đắc dĩ nhìn về phía La Thịnh Hành.

Trong mắt của hắn dường như còn có nước mắt.

Lúc này, Lục Lập Hành cầm bức tranh đi ra:

"Vẽ xong rồi."

Mặc dù chỉ dùng bút chì, nhưng cũng đã đủ rồi.

Khả năng hội họa của Lục Lập Hành vô cùng tốt.

Hắn vừa đưa bức tranh ra, La Thịnh Hành đã sợ ngây người:

"Là hắn, thật sự là hắn? Làm sao lại như vậy?"

"Người nào?" La Mỹ Lan lo lắng hỏi.

La Thịnh Hành nói: "Vương Kiến Sinh, đây là hắn."

Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau.

Liễu Như Nhứ cũng nhìn thấy bức tranh, nàng theo bản năng lui về sau một bước.

Đám cảnh sát thấy thế thì vội vàng đưa bức tranh tới trước mặt của nàng:

"Cô có biết người này không?"

Liễu Như Nhứ cắn cắn môi, dùng lực lắc đầu:

"Không biết, tôi không biết, tôi cũng không nhận ra!"

"Thật sự không biết sao?"

"Thật sự không biết!" Liễu Như Nhứ chắc chắn.

Cảnh sát đành phải gật đầu: "Được thôi, nhưng mà, hắn phạm vào tội cố ý giết người. Tuy chỉ là âm mưu giết người, nhưng tội danh này đã được định. Hiện tại, các anh em, đi tìm người đi!"

"Vâng!" Mọi người nhận lệnh.

Liễu Như Nhứ lập tức trợn mắt. Bên trong con ngươi của nàng tràn đầy sự khủng hoảng.

"Các người muốn làm gì?"

"Không phải hắn, không phải hắn, sao lại là hắn được? Chuyện này không có liên quan gì tới hắn cả, đều do tôi. Là tôi muốn giết La Thịnh Hành, tôi muốn La Thịnh Hành chết. Tôi muốn hắn chết, không có liên quan gì tới người trong bức tranh cả, đều là tôi, các người bắt tôi đi! Giam tôi lại đi, nhanh lên!" Liễu Như Nhứ gào lên.

Tóc cũng bị nàng làm cho tán loạn.

Dáng vẻ kia rất giống như một người điên.

La Thịnh Hành thấy thế thì trong mắt tràn đầy sự thất vọng.

Đến lúc này, hắn gần như có thể xác định được, Liễu Như Nhứ có quan hệ với Vương Kiến Sinh. Hơn nữa, nàng thế mà thật sự muốn giết mình.

Nửa năm qua, hắn còn cho là bọn họ đã có cảm tình.

Cho tới giờ phút này, hắn mới biết được, đó chỉ là một mình hắn đơn phương.

"Như Nhứ. . ."

"Đừng gọi tôi!" Liễu Như Nhứ gào lên như bị điên!

"Là chính tôi chán ghét ông, tôi chán ghét ông có tiền, tôi chán ghét ông già như vậy rồi mà còn muốn ở chung một chỗ với tôi. Tôi chán ghét ông lớn tuổi như vậy rồi mà còn không biết xấu hổ. Ông đáng chết, đều là do tôi muốn giết ông, tôi đã thuê người. La Thịnh Hành, chuyện là do tôi làm!" Nàng gào thét như điên loạn, muốn ôm hết tất cả tội danh vào người mình.

La Thịnh Hành gần như là ngồi sụp xuống đất.

"Không nghĩ tới, em lại nghĩ về tôi như vậy…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment