Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 429 - Chương 429 - Lục Huynh Đệ, Lúc Cậu Gặp Cha Vợ Có Phải Là Cũng Như Vậy Hay Không

Chương 429 - Lục Huynh Đệ, Lúc Cậu Gặp Cha Vợ Có Phải Là Cũng Như Vậy Hay Không
Chương 429 - Lục Huynh Đệ, Lúc Cậu Gặp Cha Vợ Có Phải Là Cũng Như Vậy Hay Không

Liễu Như Nhứ bỗng nhiên phá lên cười, ánh mắt của nàng gần như điên:

"Vậy tôi phải nhìn ông như thế nào đây? Cái lão bất tử này, đến cái tuổi này rồi mà còn không chết, ông có biết bởi vì ông mà…" Nói nói phân nửa, Liễu Như Nhứ không có tiếp tục nói hết. Nhưng từ trong ánh mắt của nàng có thể thấy được, nàng thật sự hận La Thịnh Hành.

Lục Lập Hành đưa bức tranh trong tay cho cảnh sát, sau đó đi tới và nhìn về phía nàng:

"Thì sẽ như thế nào? Không có La Thịnh Hành, sẽ có hậu quả gì?"

Lục Lập Hành nhìn thẳng Liễu Như Nhứ. Hắn biết, nửa câu sau kia mới là phần quan trọng.

Đây đại khái chính là lý do mà Vương Kiến Sinh muốn giết La Thịnh Hành.

Nhưng Liễu Như Nhứ đã kịp phản ứng lại, nàng cười lạnh một tiếng, không tiếp tục nói gì nữa.

Thấy hỏi thêm cũng không hỏi được gì, cảnh sát liền mang nàng xuống dưới, sau đó ra lệnh cho những người khác đi tìm Vương Kiến Sinh.

La Mỹ Lan nhìn La Thịnh Hành ngồi sụp xuống đất. Hắn giống như đã già đi rất nhiều chỉ trong chớp mắt.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn là một ông lão tinh thần phấn chấn, lúc này đã hoàn toàn không có tinh thần.

La Mỹ Lan đau lòng đỡ hắn dậy:

"Ông nội, chúng ta cũng về nhà đi, chờ bắt được người thì sẽ biết lý do thôi!"

"Ừm." La Thịnh Hành uể oải gật đầu.

Lúc đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, hắn nặng nề vỗ vỗ bả vai Lục Lập Hành:

"Tiểu tử, cảm ơn cậu."

Cho tới bây giờ, hắn mới biết được, Lục Lập Hành nói đúng.

Trước đó, hắn còn bởi vậy mà mắng đối phương.

Tuy cái mạng già này của hắn không đáng tiền, nhưng hắn cũng muốn sống lâu hơn một chút, không muốn chết không rõ ràng.

Lục Lập Hành khoát tay áo: "Không cần khách sáo, ông La, ông vẫn nên cảm ơn Trần đại ca mới đúng."

Nếu như không có Trần Lộ, hắn sẽ không biết La Mỹ Lan, đương nhiên cũng sẽ không có tin tức liên quan tới La Thịnh Hành, cũng sẽ không tới cứu người.

Vẻ mặt La Thịnh Hành có chút mất tự nhiên, hắn nhìn về phía Trần Lộ đang đứng ở trong góc.

Từ sau khi vào sở cảnh sát, Trần Lộ liền cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, sợ vì mình xuất hiện lại chọc giận lão gia tử.

Thấy La Thịnh Hành nhìn qua, hắn cười khan.

La Thịnh Hành không nói chuyện, sau khi quay đầu lại mới nói:

"Đi thôi, về nhà, Lập Tân, ôm hai đứa nhóc kia cho cẩn thận."

"Vâng!"

Đi hai bước, thấy Trần Lộ không nhúc nhích, La Thịnh Hành lại quay đầu nhìn về phía Trần Lộ:

"Làm gì nữa Về nhà thôi!"

Trần Lộ sững sờ, ngay sau đó, hắn cuối cùng cũng phản ứng lại. Hắn ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đi theo mấy người La Mỹ Lan.

"Được rồi, ông nội, về nhà thôi! Ba, để con bế Nam Nam cho? Nó nặng hơn một chút."

La Lập Tân không chút do dự, đưa Trần Nam cho Trần Lộ. Sau đó, hắn đi đến bên cạnh Lục Lập Hành:

"Cậu là bạn của Mỹ Lan nhà chúng tôi và Trần Lộ sao? Nghe giọng nói không giống như là người địa phương?"

"Ừm, cháu là người huyện Song Thành."

La Lập Tân gật đầu: "Có chỗ đặt chân ở tỉnh thành chưa? Hay là đến nhà chúng tôi đi? La gia còn chỗ ở."

La Mỹ Lan giờ phút này mới nhớ tới mình thiếu chút nữa đã quên mất Lục Lập Hành.

"Đúng đúng, Lục Lập Hành, trở về cùng với chúng tôi đi? Nhà chị có chỗ ở, trời cũng không còn sớm, ngày mai lại đi làm chuyện của mình. Buổi tối nhớ gọi điện thoại cho Vãn Thanh báo cái bình an."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ gật đầu.

"Được."

Hắn đến tỉnh thành, ban đầu vốn là vì chuyện của La gia.

Mặc dù mọi chuyện bây giờ đã có tiến triển, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn nên đến nhà bọn họ. Hắn cũng muốn biết, Vương Kiến Sinh kia rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì với La Thịnh Hành, thế mà lại muốn mạng người ta vào hai mươi năm sau.

Chuyện này đúng là quá kì quái.

“Đi thôi!"

Sau khi mấy người chào hỏi cảnh sát liền rời khỏi.

Lục Lập Hành gọi xe, đám người trở về La gia.

Chỉ là dọc theo con đường này, La Thịnh Hành đều nhắm mắt lại không nói chuyện. Những người khác cũng không dám quấy rầy.

Mãi cho đến nhà, Trần Hi và Trần Nam đã tỉnh lại.

Hai nhóc con mơ mơ màng màng, quan sát tình huống trên xe. Bọn nhỏ cao hứng chạy đến bên người La Thịnh Hành, tò mò nhìn về phía hắn:

"Ông chính là ông cố sao?"

"Mẹ nói ông là người nuôi mẹ lớn lên."

La Thịnh Hành mở mắt ra, trông thấy dáng vẻ tinh quái đáng yêu của hai đứa nhỏ, phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng ít đi một chút.

"Đúng vậy, ông là ông cố. Các cháu ai là Hi Hi? Ai là Nam Nam?"

"Cháu là Hi Hi!"

"Cháu là Nam Nam!"

"Mẹ nói, ông cố đối xử với mẹ rất tốt, chúng cháu cũng sẽ đối với ông cố rất tốt."

"Ừm, còn tốt hơn ông cố đối xử với mẹ!"

Bọn nhỏ đã quên đi nỗi kinh sợ vừa rồi, vui vẻ trò chuyện cùng La Thịnh Hành.

La Thịnh Hành lần nữa nở nụ cười:

"Ha ha, không hổ là con của Mỹ Lan, các cháu đúng là rất giống Mỹ Lan khi còn bé!"

"Hắc hắc, bởi vì chúng cháu được mẹ dạy dỗ đó ạ!"

Trần Hi đã nhận cơ hội ngồi vào trong lồng ngực của La Thịnh Hành. Nam Nam cũng bò lên trên chân của hắn:

"Ông cố, tại sao râu của ông lại mày trắng vậy?"

"Còn dài nữa!"

"Ông cố, tóc của ông cũng đều màu trắng ~ "

"Ha ha, đó là bởi vì ông cố già rồi. Đi thôi, đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta về nhà rồi trò chuyện, ông cỗ sẽ chuẩn bị đồ chơi cho các cháu."

"Được, được, về nhà thôi!"

Hai nhóc vừa nhún nhảy vừa chạy theo La Thịnh Hành tiến vào cửa lớn.

La Lập Tân thấy thế thì vô cùng vui mừng:

"Lan Lan, con chiếu cố ông nội con và Lục huynh đệ trước, ba đi đón mẹ con. Nàng chắc là đang vô cùng lo lắng. Ba nói với nàng là con trở về, nàng chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

"A? Thế nhưng, mẹ lúc trước mắng con rất dữ..." La Mỹ Lan lo lắng nhìn thoáng qua Trần Lộ.

La Lập Tân nói: "Đó là bởi vì mẹ con là người thương tâm nhất. Nàng sau đó từng lén bảo ba đưa đến cho con rất nhiều thứ. Nếu như lát nữa nàng mà mắng các con thì các con cứ để nàng mắng hai câu là được rồi, nàng sẽ hết giận ngay ấy mà."

"Được, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ đứng yên cho nàng mắng thỏa thích.” Trần Lộ mau chóng bước tới trước, nói.

La Lập Tân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lái xe ra ngoài.

La Mỹ Lan buồn cười nhìn Trần Lộ:

"Anh đó, nào có người nào tìm mắng như anh chứ? Lát nữa mẹ chắc là cũng chỉ nói hai câu rồi thôi, đi thôi, vào nhà nào!"

"Ừm." Trần Lộ thật thà cười cười.

Lúc trông thấy Lục Lập Hành, hắn cũng có chút ngượng ngùng.

"Lục huynh đệ, lúc cậu gặp cha mẹ vợ cũng như vậy phải không?"

Lục Lập Hành lắc đầu:

"Ba của Vãn Thanh đã qua đời."

Ý thức được mình nói sai, Trần Lộ vội vàng xin lỗi:

"Thật sự xin lỗi Lục huynh đệ."

"Không có việc gì, tôi thật ra cũng hy vọng Vãn Thanh có thể vui vẻ như vậy, có cảm giác có nhà."

"Vậy sau này để Vãn Thanh đến nhà chúng tôi đi? Lát nữa chị sẽ nói chuyện với ba một chút, để hắn nhận nuôi một đứa con gái. Hắn vẫn luôn nói chỉ có một đứa con gái đúng là quá ít, ha ha ha!" La Mỹ Lan cười nói.

Lục Lập Hành gật đầu: "Được."

Sau khi vào nhà, mấy người liền trông thấy La Thịnh Hành mang theo hai nhóc con đi vào một căn phòng nhỏ trong góc.

Hắn mở cửa căn phòng rồi chăm chú giới thiệu:

"Mau nhìn, mau nhìn, đây chính là quà mà ông cố mua cho các cháu đó ~ "

"Đây là đồ chơi cho trẻ em, đây là quần áo nhỏ, hắc hắc, nhưng mà các cháu hiện tại không mặc được nữa rồi ~ "

"Không sao, đây là quà lúc các cháu ra đời, đây là quà một tuổi ~ "

"Ừm, cái này là hai tuổi, còn có cái này, ba tuổi ~ "

"Bốn tuổi, năm tuổi ~ "

"Ai, ông nội đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, nhưng mà không sao cả, sau này, hàng năm các cháu đều sẽ có quà!" La Thịnh Hành nhìn cả phòng đầy những món quà, nở nụ cười.

Trong mắt La Mỹ Lan chứa đầy nước mắt, nàng tựa vào ngực Trần Lộ.

Lục Lập Hành nhìn mọi chuyện, lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Lúc này, La Thịnh Hành bỗng nhiên hô lên:

"A đúng rồi, biết các cháu là sinh đôi, ông còn mua cái này nữa. Đây chính là ghế dành riêng cho các cặp sinh đôi đó, rất đẹp, năm nay tỉnh thành còn có kiểu mới nữa. Chỉ là nó hơi nhỏ một chút, không biết mẹ các cháu lúc nào mới sinh thêm một đôi nữa đây. Nếu như vậy thì đống đồ chơi này của ông cố sẽ có người chơi rồi ~ "

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment