Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 430 - Chương 430 - Năm Đó Đã Xảy Ra Chuyện Gì

Chương 430 - Năm Đó Đã Xảy Ra Chuyện Gì
Chương 430 - Năm Đó Đã Xảy Ra Chuyện Gì

La Thịnh Hành vừa nói vừa đẩy cái ghế bị che kín vải bên trong góc ra!

Lục Lập Hành và hai người Trần Lộ thấy thế thì sắc mặt có chút cổ quái!

La Mỹ Lan cũng sững sờ.

"Ông nội, ghế ngồi cho trẻ em này…"

"Thế nào? Nhìn có được không?" La Thịnh Hành còn đang tự hào nói:

"Cháu nhìn cái ghế này đi, đây chính là kiểu mới của ông chủ Từ đó! Chỉ tiếc, đã chậm chút, nếu như sớm thêm mấy năm thì Hi Hi và Nam Nam đã có thể dùng được rồi. Ai… ông luôn luôn muộn một chút!"

"Ghế này tốt như vậy, nhìn dáng vẻ của Hi Hi và Nam Nam hiện tại chắc là cũng không ngồi được, không ai dùng đúng là đáng tiếc!"

La Thịnh Hành đã bắt đầu suy nghĩ đến việc để La Mỹ Lan sinh thêm lần nữa.

Lỡ như vẫn là song bào thai thì thật là tốt!

Qua nhiều năm như vậy, thật ra La Thịnh Hành chưa từng giận bọn họ. Chỉ là, hắn cảm thấy đứa cháu gái mà mình luôn yêu thương đột nhiên xa chính mình, trong lòng có chút khó chịu.

Nhìn bề ngoài thì hắn cái gì cũng không thèm để ý, nhưng trông thấy đồ chơi gì đều sẽ mua một chút, muốn tặng cho cháu ngoại chơi.

Mua rồi lại mua, thế mà đã mua đầy một căn phòng.

La Mỹ Lan nhìn cái ghế kia và dáng vẻ khom lưng của La Thịnh Hành, trong lòng mỏi nhừ. Nàng còn tưởng rằng, nhiều năm như vậy, bởi vì mình kiên quyết lấy chồng xa, người trong nhà sẽ không muốn liên hệ với mình nữa!

Thì ra, trong lòng bọn họ vẫn luôn nghĩ tới mình.

"Ông nội ~ " Nàng đi lên phía trước: "Cháu sẽ cố gắng!"

"Ai, được, vậy ông sẽ giữ lại để lần sau dùng."

La Thịnh Hành lại thận trọng đắp tấm vải lên ghế, xem như trân bảo.

La Mỹ Lan cũng đi qua giúp đỡ, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây đúng là quá đúng dịp.

"Ông nội, cái ghế này mới bắt đầu bán ở tỉnh thành đúng không?"

"Đúng vậy, mấy ngày gần đây mới bắt đầu bán. Không biết ông chủ Từ tìm được một thiết kế thiên tài từ chỗ nào, mua được bản quyền của người ta. Đúng rồi, cái này còn được chế tác thuần thủ công, ông chủ Từ chở về từ chỗ xa, vốn định dùng nó làm hàng mẫu. Ông nhìn trúng, sau đó quấn lấy rồi mua về." La Thịnh Hành nói lan sang những chuyện khác, dường như như vậy sẽ có thể khiến cho tâm tình của hắn tốt hơn một chút.

"Phốc ~ " La Mỹ Lan nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, nhịn không được nói:

"Ông nội, ông biết chú Từ chở về từ chỗ nào không?"

"Không biết, sao thế?"

"Là từ huyện Song Thành!"

"A? Là huyện mà cháu và Trần Lộ sinh sống sao?"

"Ừm." La Mỹ Lan dùng sức gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Hơn nữa, người thiết kế ghế còn đang ở trước mặt chúng ta!"

"Đang ở đâu?" Ánh mắt La Thịnh Hành lập tức sáng lên. Nhưng mà rất nhanh, hắn liền phản ứng lại:

"Không phải là Trần Lộ đó chứ?"

"Không phải, không phải, hắn nào có khả năng này, là Lục Lập Hành. Trong nhà hắn cũng có một cặp sinh đôi, nhưng mà mới có hơn một tháng. Chiếc ghế cho trẻ em này là Lục Lập Hành thiết kế cho các con của mình!"

"Cái gì?" La Thịnh Hành nhìn Lục Lập Hành với vẻ khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin.

"Đây… Đây là cậu thiết kế? Vậy cái này cũng là cậu làm sao?"

"Không phải."

Lục Lập Hành lắc đầu, hắn ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhìn một chút rồi đưa ra kết luận:

"Nhìn thủ pháp thì cái này chắc là do chú Kiến Quốc làm. Ông chủ Từ đúng là có qua bên đó lấy một số hàng mẫu tới. Ông La, chuyện làm ăn của ông chủ Từ thế nào rồi?"

Đạt được sự xác nhận, cả người La Thịnh Hành đều kinh hãi:

"Ha ha, không tệ nha tiểu tử! Tôi còn cho rằng mình đã nhặt được một bảo vật, không nghĩ tới lại có chút múa búa trước cửa Lỗ Ban. Chuyện làm ăn của Từ Lập rất tốt, có rất nhiều người đặt hàng. Hắn chắc là đang phát tài dựa vào cái ghế này đó!"

La Thịnh Hành cao hứng tiến lên vỗ vỗ vai Lục Lập Hành:

"Nhà cậu cũng là sinh đôi sao? Vậy nếu sau này cậu có thiết kế cái gì thì có thể suy tính đến La gia một chút, giúp tôi kéo lại chút thể diện cho cái mặt mo này."

"Được, không thành vấn đề!" Lục Lập Hành đồng ý.

Hắn có một loại trực giác, quan hệ của mình và La gia sẽ còn gần hơn một bước.

Dù sao Vãn Thanh rất thích nói chuyện với La Mỹ Lan.

"Cảm ơn, cảm ơn!"

Trong lúc mấy người nói chuyện, Lưu Mỹ Quyên và La Lập Tân đã trở về.

Vừa nhìn thấy La Mỹ Lan, nước mắt Lưu Mỹ Quyên lập tức rơi xuống. Nàng nhanh chóng tiến lên, ôm lấy La Mỹ Lan.

Sau khi khóc một lúc, nàng lại nhanh chóng đi đến bên cạnh Hi Hi và Nam Nam, ôm lấy hai người.

Mấy người khóc một hồi lâu mới tách ra dưới yêu cầu đi nấu cơm của La Lập Tân.

Lục Lập Hành vốn muốn đi hỗ trợ, nhưng lại bị mấy người đẩy ra:

"Một đại nam nhân như cậu thì nấu cơm cái gì chứ? Lại nói, cậu là khách, để chúng tôi làm cho!"

"Nhanh, Trần Lộ, đến kéo Lục huynh đệ đi, hai người xem tivi ở trong phòng khách đi!"

Trần Lộ tranh thủ thời gian chạy tới.

"Lục huynh đệ, đi thôi."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải đi xem ti vi.

La Thịnh Hành và La Lập Tân đang chơi đùa vui vẻ cùng Trần Hi và Trần Nam. La Mỹ Lan và Lưu Mỹ Quyên thì đang nấu cơm.

Trần Lộ nhìn khung cảnh này, không khỏi nở nụ cười.

"Lục huynh đệ."

"Ừm?"

"Lần này phải cảm tạ cậu rồi!"

"Cám ơn tôi làm cái gì?" Lục Lập Hành tò mò.

Trần Lộ nói: "Nếu như không nhờ có cậu, tôi chắc là sẽ không hòa nhập được với mọi người ở đây. Bọn họ cũng có thể sẽ không tiếp nhận tôi. Còn có chuyện của ông nội, nếu như ông nội xảy ra chuyện thì Mỹ Lan nhất định sẽ rất thương tâm. Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhìn thấy một khung cảnh hài hòa như thế."

Lục Lập Hành nở nụ cười:

"Khách sáo rồi, nhìn người một nhà các người hòa thuận tôi cũng rất vui vẻ. Đợi đến lúc trở về, anh nhớ bảo chị dâu thường xuyên gọi Vãn Thanh ra ngoài đi dạo là được. Vãn Thanh vừa tới huyện thành, có chút không thích ứng, cũng không có bạn bè gì."

"Được, không thành vấn đề, tôi thấy hai người bọn họ vô cùng hợp nhau!" Trần Lộ liên tục gật đầu:

"Điểm ấy cậu có thể hoàn toàn yên tâm, tôi sẽ để Mỹ Lan mang Vãn Thanh dạo chơi huyện thành."

"Ừm."

Trần Lộ nói một lúc, đưa ánh mắt nhìn về phía La Thịnh Hành và hai đứa nhỏ.

"Ai, may mà có hai nhóc con kia, nếu không thì ông nội chắc là sẽ rất thương tâm?"

Lục Lập Hành biết hắn đang nói đến Liễu Như Nhứ.

Hắn cũng thở dài một hơi:

"Đúng vậy, lớn tuổi như vậy rồi, cuối cùng cũng nghĩ đến việc sống cho mình một lần, không nghĩ tới... Nhưng đời người nói chung chính là như vậy, chưa từng có cái gì gọi là hoàn mỹ. Mọi thứ luôn sẽ có tiếc nuối. Hắn mất đi Liễu Như Nhứ, nhưng đổi lấy sự trở về của các người. Hắn chắc là cũng sẽ rất vui vẻ?"

"Ừm." Trần Lộ gật đầu.

Cơm tối được nấu xong rất nhanh.

Lục Lập Hành và Trần Lộ cùng đi vào nhà bếp giúp đỡ bưng thức ăn lên.

Trên bàn cơm, đám người vừa nói vừa cười.

Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong.

Trần Hi và Trần Nam sau khi ăn uống no đủ liền ngủ mất.

La Thịnh Hành ôm hai người bọn họ vào trong phòng, nhìn một lúc lâu rồi mới rời khỏi!

Mấy người Trần Lộ ngồi ở phòng khách vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt.

La Lập Tân nhẹ nhàng đụng đụng La Mỹ Lan, ra hiệu nàng nhìn ra phía ngoài.

La Mỹ Lan lập tức quay đầu lại, nàng nhìn thấy một mình La Thịnh Hành đang ngồi ở dưới mái hiên. Hắn cầm điếu thuốc, lại không châm lửa.

Cả người nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng lưng vô cùng hiu quạnh.

La Mỹ Lan nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đi ra ngoài...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment