Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 431 - Chương 431 - Một Ngày Một Đêm Không Gặp, Có Nhớ Anh Không?

Chương 431 - Một Ngày Một Đêm Không Gặp, Có Nhớ Anh Không?
Chương 431 - Một Ngày Một Đêm Không Gặp, Có Nhớ Anh Không?

Trong phòng khách, tất cả mọi người đều im lặng.

La Mỹ Lan đi tới bên cạnh La Thịnh Hành:

"Ông nội ~ "

" y, Mỹ Lan, sao cháu lại ra ngoài? Sao không ở trong nhà chơi?"

"Không có chuyện gì, con chỉ là muốn ở bên ông nội."

"Ha ha ha, ông nội vẫn khỏe, không cần con đi cùng, con đi chơi đi được không?"

La Mỹ Lan không nghe hắn, cô kéo một chiếc ghế đẩu, tự mình ngồi xuống:

"Ông nội, sau khi kết thúc chuyện này, ông theo chúng con đến huyện Song Thành đi, ở bên đó rất náo nhiệt, Hi Hi với Nam Nam không có đi cùng, ông vừa vặn đến giúp, mang theo bọn họ đi chơi."

"Trong công viên có rất nhiều người già hát hí khúc với chơi cờ, ông khẳng định yêu thích. Ngoài ra, qua bên kia có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ sinh đôi của nhà Lục Lập Hành ở đằng kia, đặc biệt đáng yêu, ông nhất định cũng yêu thích!"

"Ồ đúng rồi, còn có mẹ của hai đứa nhỏ, Cố Vãn Thanh, cũng rất đẹp, hơn nữa cô ấy siêu cấp tốt, bên kia còn có rất nhiều ..."

La Mỹ Lan không ngừng nói.

Muốn đem tất cả chỗ tố của huyện Song Thành đều nói cho La Thịnh Hành nghe.

Nhưng cô còn chưa nói xong, La Thịnh Hành đã ngăn cô lại:

"Mỹ Lan ..."

La Mỹ Lan hơi sững sờ: "Làm sao vậy ông nội?"

La Thịnh Hành ngẩng đầu, sờ tóc của cô:

"Con không cần lo lắng cho ông, ông nội không sao đâu."

"Ừm, con biết ông nội không có chuyện gì, nhưng mà ông nội là ông của Mỹ Lan, lúc tuổi còn trẻ liền đặc biệt lợi hại, hiện tại khẳng định cũng đặc biệt lợi hại."

"Ừm, đúng, ông nội rất lợi hại ... Chỉ là ông nội không ngờ rằng ông nội đã già rồi, lại còn gây ra trò cười lớn."

La Mỹ Lan nhanh chóng lắc đầu:

"Không đúng, ông nội mới không phải chuyện cười, ông nội rất tuyệt, là Mỹ Lan không tốt, không bồi tiếp ông nội."

"Ai, con nói ..."

La Thịnh Hành đấu tranh một lúc, nói: "Con nói Như Nhứ với Kiến Sinh, bọn họ đến cùng tại sao phải làm như vậy?"

La Thịnh Hành đối với Vương Kiến Sinh luôn có ấn tượng rất tốt.

Ở trong mắt ông, Vương Kiến sinh là loại người sống lương thiện.

Nhưng sao lại có thể ...

Còn có Liễu Như Nhứ, rõ ràng bình thường biểu hiện tốt như vậy, sao lại có thể lừa dối hắn?

La Mỹ Lan tò mò hỏi:

"Ông nội, Vương Kiến Sinh đó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Trong khi bọn họ nói chuyện, La Lập Tân lo lắng bước ra ngoài.

Vào lúc này, hắn đứng ở phía sau La Thịnh Hành, nói:

"Cha, con nhớ hai mươi năm trước, ngài đã trả lại Vương Kiến Dân 50 ngàn đúng không?"

Hai mươi năm trước 50 ngàn, đó cũng không phải là một số tiền nhỏ.

"Ừm."

La Thịnh Hành gật đầu.

"Năm đó, cha mới bắt đầu lập nghiệp, có một số thành tích nhỏ, liền nhận một dự án lớn, ở trên công trường làm việc, anh trai của Vương Kiến Sinh, Vương Kiến Dân cũng đi theo làm việc với cha!"

"Thế nhưng tên tiểu tử này, xảy ra sự cố bất ngờ mà qua đời ..."

La Thịnh Hành nói tới chỗ này, xoa nhẹ mi tâm.

La Lập Tân trong lòng cả kinh: "Qua đời hai mươi năm trước? Lúc nào?"

La Thịnh Hành thở dài, không hề trả lời.

La Lập Tân mấp máy môi, trong lòng bỗng nhiên có đáp án:

"Cha, là lúc mẹ con qua đời sao?"

Trong thời gian đó, mẹ lâm trọng bệnh, hắn phái người gửi tin tức cho La Thịnh Hành.

Nhưng là liên tiếp dẫn theo nhiều thứ, hắn cũng chưa trở lại!

Chỉ biết là hắn vừa về đến, liền đem tất cả tiền trong nhà đưa cho Vương Kiến sinh!

Điều này cũng dẫn đến mối quan hệ ngày càng xấu giữa La Lập Tân và La Thịnh Hành.

La Lập Tân mỗi lần hỏi La Thịnh Hành vì sao không trở lại.

Ông đều nói mình có chuyện, không về được.

La Lập Tân chưa bao giờ nghĩ tới, đó là bởi vì người anh em đã đi theo hắn không còn nữa.

Thời đại đó, thông tin liên lạc chưa phát triển.

Ra khỏi nhà, những người có thể chăm sóc lẫn nhau cũng chỉ có anh em.

La Thịnh Hành còn là người dẫn đầu.

Hẳn là, rất là cực khổ?

La Thịnh Hành trầm mặc một lúc, mới tiếp tục nói:

"Cha mẹ của hai anh em Vương Kiến Dân với Vương Kiến Sinh đã mất từ lâu, bọn họ chỉ có một người ông, khi đó Vương Kiến Dân còn chưa cưới vợ, Vương Kiến sinh cũng chưa có, hai anh em với ông nội sống nương tựa lẫn nhau, Vương Kiến Dân ra ngoài làm công, Vương Kiến Sinh ở nhà chăm sóc ông nội!"

"Vương Kiến Sân sau khi qua đời, trụ cột trong nhà cũng không còn."

"Hắn cực kỳ đáng thương, mà cha, với tư cách là đại ca của Vương Kiến Dân, điều duy nhất cha có thể làm, chính là cho ít tiền, để cuộc sống sau này của hắn khá hơn một chút, đứa nhỏ này, cũng là người cơ khổ."

La Lập Tân nghe đến đây, nhíu mày.

"Vậy hắn tại sao lại ..."

Lục Lập Hành ở phía sau nghe một lúc cũng nhịn không được đứng lên:

"Có phải là bởi vì Vương Kiến Sinh đổ lỗi trách nhiệm về cái chết của anh trai hắn lên trên đầu ngài không?"

Mọi người vừa nghe xong, ngay lập tực kinh hãi.

Thật là có khả năng này.

La Thịnh Hành lại phản bác:

"Không thể, tuyệt đối không thể, Vương Kiến Sinh lúc đó còn nói sẽ chăm sóc ông nội thật tốt, sống một cuộc sống tốt, nói tôi không cần lo lắng!"

Mọi người nhìn nhau lần nữa.

Lục Lập Hành thở dài nói:

"Ông nội ngài cũng đừng lo lắng, đợi kết quả điều tra của cảnh sát mấy ngàu nữa, ngài ăn uống uống một chút, không cần nghĩ những chuyện khác. Chuyện này, nói cho cùng ông trời cũng đang giúp ngài, không cho ngài mắc phải cái bẫy của Liễu Như Nhứ."

"Ừm."

La Thịnh Hành gật gật đầu.

"Mọi người đều đi về nghỉ ngơi đi, không cần phải ở bên cạnh ông già này, tôi cũng đi về nghỉ."

Thấy hắn đứng dậy, đám người liếc mắt nhìn nhau, cũng từng người trở về nhà.

Buổi tối, Trần Lộ đem điện thoại di động đưa tới bên người Lục Lập Hành:

"Đây, hỏi mượn từ cha của Mỹ Lan, biết anh nhớ vợ, cho nên gọi điện thoại cho vợ cậu đi, tiền điện thoại không cần lo lắng, xế chiều tôi đã nạp rất nhiều tiền."

Sau khi Trần Lộ buổi chiều trở lại, liền đi bên cạnh nạp tiền.

Lục Lập Hành giúp bọn họ quá nhiều, cũng không thể để người ta không vui, không được nói chuyện với vợ được.

"Ừm, được, cảm ơn Trần đại ca."

"Không cần khách khí, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa."

"Được."

Trần Lộ đi rồi, Lục Lập Hành cầm lấy điện thoại di động, bấm điện thoại nhà.

Điện thoại vang lên một hồi lâu, mới có người bắt máy.

Sau đó, Lục Lập Hành chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại, giọng nói rất nhỏ của Cố Vãn Thanh:

"Alo, Lập Hành?"

Lục Lập Hành nhịn không được bật cười ra tiếng:

"Sao thế? Hai đứa nhỏ ngủ rồi à?"

"Vâng, mới vừa ngủ, nhưng dính người muốn chết, em cũng không thể rời đi được!"

"Ha ha, bọn nó thích mẹ, không có cách nào."

"Đó là bởi vì anh không có ở nhà, nếu như anh ở nhà, bọn nó sẽ không dính em, gần gũi với em đâu."

"Ừm."

Lục Lập Hành gật đầu: "Hai người bọn họ sẽ hành hạ anh."

Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, buồn cười le lưỡi một cái:

"Ai bảo anh làm cha chứ, ai, mọi chuyện thế nào rồi? Chị dâu của Mỹ Lan bên kia như thế nào rồi?"

"Đã ổn định rồi, ông nội không có chuyện gì, nhưng mà có chút chuyện khác phiền phức."

"Phiền toái gì?"

Cố Vãn Thanh rất tò mò.

Lục Lập Hành liền đem chuyện ngày hôm nay nói một lần.

Cố Vãn Thanh gật đầu:

"Ồ, hóa ra là như vậy, vậy anh ở lại bên đó thêm mấy ngày, giúp bọn họ một chút."

"Ừm, không nói cái này nữa, Vãn Thanh, có chuyện này anh muốn hỏi em một chút."

Thấy Lục Lập Hành nói chuyện nghiêm túc, Cố Vãn Thanh cũng trở nên nghiêm túc:

"Làm sao vậy? làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Lục Lập Hành buồn cười nói:

"Một ngày một đêm không gặp, có nhớ anh không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment