Giọng điệu của Lục Lập Hành lười biếng mang theo chút chờ mong.
Cố Vãn Thanh nhất thời cảm giác như tim mình lỡ một nhịp.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh liền ý thức được, động tác của mình Lục Lập Hành không thể thấy được.
Cô lại vội vàng nói:
"Mới, mới không có."
Trong giọng nói, mang theo chút thấp thỏm.
Trên thực tế, từ tối hôm qua Lục Lập Hành rời đi, cô liền bắt đầu nghĩ đến.
Cũng đã qua một ngày một đêm, mặc dù có các con làm bạn, nhưng vẫn như trước là dài vô cùng.
Lục Lập Hành nghe thấy lời này, nhịn không được cười khẽ.
Nha đầu này đúng là khẩu thị tâm phi.
"Thật không có?"
"Ừm, không có."
Trong giọng nói của Cố Vãn Thanh có chút không tự tin.
Lục Lập Hành cố ý kéo dài âm thanh: "Ồ vậy sao, vậy anh có nên ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày nữa không nhỉ?"
"Ai, đừng!"
Vừa nghe lời này, Cố Vãn Thanh lập tức cuống lên.
Nhưng cô cũng xấu hổ khi nói mình muốn gặp Lục Lập Hành.
Nín nửa ngày, nghẹn ra một câu:
"Vãn Vãn với Khanh Khanh nhớ anh."
Khóe môi Lục Lập Hành khẽ cong lên.
Hắn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Cố Vãn Thanh lúc này.
Cô ấy nhất định cúi đầu, e thẹn lại đáng yêu.
Khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc.
"Thật không? bọn nó còn nhỏ như vậy sẽ nhớ anh sao?"
"Ừ, hai đứa nhỏ này bình thường đều ở với anh, anh đi rồi, bọn nó không quen, một ngày còn khóc nhiều hơn trước đấy."
Cố Vãn Thanh quay đầu lại, nhìn một chút hai đứa nhỏ mỗi ngày chỉ biết đến ngủ.
Đem nồi vứt cho bọn họ, bọn nó hẳn là sẽ không phản đối?
"Ha ha!"
Lục Lập Hành nở nụ cười:
"Được rồi Vãn Thanh, anh không chọc em nữa, đợi chuyện bên này kết thúc anh lập tức trở về, sau một thời gian nữa, mang theo em và các con cùng đi thành phố chơi."
"Ừm, được."
"Vậy ... Ngủ?"
"Được."
Cố Vãn Thanh lúc này mới gật đầu: "Em ở nhà chờ anh."
"Được."
Điện thoại là Cố Vãn Thanh cúp trước.
Lục Lập Hành thu tay về, nhìn điện thoại ở trong tay.
Cảm giác có người chờ đợi mình, thật sự rất tốt.
Ra ngoài, đem điện thoại di động trả lại cho Trần Lộ.
Trần Lộ không thể tin được nhìn hắn:
"Cậu nhanh như vậy đã gọi xong rồi à?"
"Ừm, xong rồi."
"Như thế nào? Em dâu có nhớ cậu không?"
"Ha ha!"
Lục Lập Hành mỉm cười xoay người, cho Trần Lộ một cái bóng lưng: "Không thể nói!"
Trần Lộ cũng nở nụ cười: "Xem ra là nhớ rồi, không tồi không tồi! Lục huynh đệ, ngày mai đi làm cho xong chuyện của mình, chờ hết bận cũng tốt về sớm một chút đoàn tụ với bọn họ, anh ở bên này cũng không sao đâu."
"Ừm."
Lục Lập Hành gật đầu.
Chuyện La gia kết thúc, mình mới thật sự trở về nhà được.
Chỉ là không biết, La Thịnh Hành với Liễu Như Nhứ, Vương Kiến Sinh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Sau này sẽ có thêm rắc rối gì khác nữa.
Đêm nay, Lục Lập Hành ngủ không ngon lắm.
Hắn phát hiện, sau khi ở cùng Cố Vãn Thanh trong một thời gian dài, lại có thói quen lạ giường.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Lập Hành bị đánh thức bởi tiếng nói ở bên ngoài.
Hắn nhanh chóng rời giường.
Đi tới phòng khách, đã nhìn thấy La Mỹ Lan, La Lập Tân, La Thịnh Hành, Trần Lộ và những người khác đang ngồi ở trong phòng khách.
Hi Hi với Nam Nam nghĩ đến chắc còn chưa tỉnh.
Nhìn thấy hắn, Trần Lộ miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Chào buổi sáng."
Lục Lập Hành nhìn bọn họ, hiếu kỳ hỏi:
"Đây là thế nào?"
"Vương Kiến Sinh đã bắt được."
"Hả? hắn sao vậy?"
Trần Lộ lần nữa miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Tự sát, bây giờ đang ở bệnh viện, không biết có thể tỉnh lại được hay không."
Lục Lập Hành hơi sững sờ.
Giết người không thành, sau đó liền tự sát.
Người này đến cùng là có thâm cừu đại hận gì với La Thịnh Hành!
Cảnh sát dẫn đầu nói: "La lão tiên sinh, chuyện này xem ra có phần phụ trách, khả năng cùng với ngài có chút quan hệ, yêu cầu ngài đi theo chúng tôi một chuyến, Liễu Như Nhứ muốn gặp ngài, mời ngài phối hợp với chúng tôi để điều tra."
La Lập Tân với Trần Lộ lập tức tiến lên ngăn cản:
"Không được, cha tôi từng tuổi này ..."
"Tất cả ngồi xuống."
La Thịnh Hành đứng lên, lạnh lùng nói:
"Tôi đi với các anh!"
"Cha!"
"Không có chuyện gì, cha cũng muốn biết, bọn họ đến cùng tại sao phải làm như vậy!"
"Vậy chúng ta có thể đi cùng được không?"
La Lập Tân lập tức hỏi.
Cảnh sát nhìn bọn họ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu:
"Thôi được rồi, cùng nhau, các anh cũng đỡ lo lắng."
Trần Lộ vội vàng gọi hai đứa nhỏ.
Lục Lập Hành với hắn mỗi người ôm một đứa, liền ra cửa.
Đi tới bên cạnh xe, Trần Lộ vốn là muốn nói lời từ biệt với Lục Lập Hành.
Đã làm trễ nãi hắn suốt cả ngày rồi, Trần Lộ không muốn lại tạo thêm phiền phức cho Lục Lập Hành.
Lục lập đi lại ôm Hi Hi trực tiếp lên xe:
"Đi thôi, chuyện của tôi cũng không quan trọng, tôi đi xem thử có thể giúp được gì không."
Trần Lộ đột nhiên cảm thấy chua xót;
"Cảm ơn, cảm ơn Lục huynh đệ."
Lục Lập Hành nói rất chính xác, hắn chịu hỗ trợ, trong lòng Trần Lộ tràn đầy cảm kích.
Chờ đến sở cảnh sát, Liễu Như Nhứ đã ở đó.
Vẻ mặt bà ta có phần tiều tụy, quần áo trên người đã không còn là bộ xường xám của ngày hôm qua, mà đã đổi thành bộ quần áo thường ngày rộng rãi.
Cả người đầu tóc bù xù.
Khi thể của ngày hôm qua cũng không còn.
Lúc nhìn thấy bọn họ chạy tới, ánh mắt của Liễu Như Nhứ bỗng nhiên sáng ngời!
Bà ta chạy như điên tới, nắm lấy cổ áo La Thịnh Hành, liền bắt đầu đánh.
"Đều là tại ông, đều là tại ông! Ông là tên khốn kiếp, khốn nạn!"
La Thịnh Hành miễn cưỡng đã trúng một quyền, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
May là La Lập Tân đỡ lấy hắn.
Cảnh sát cũng kéo Liễu Như Nhứ lại:
"Cô làm gì vậy?"
Liễu Như Nhứ bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, không quan tâm hình tượng khóc lên:
"Đều là tại hắn, đều là bởi vì hắn! Nếu như không phải hắn, Kiến Sinh căn bản sẽ không như vậy, anh ấy là một người tốt như vậy, chúng tôi thật vất vả mới ở cùng một chỗ, hai lần, hai lần đều bị ông phá huỷ, La Thịnh Hành, ông đáng chết!"
Nói xong, Liễu Như Nhứ hung hăng cắn cánh môi!
La Thịnh Hành đứng thẳng người, thở dài đi tới bên cạnh bà.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn bà:
"Như Nhứ ..."
Tiếng nói của hắn có chút run rẩy: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô có thể nói rõ không? Nếu như đúng là lỗi của tôi, tôi nói xin lỗi, tôi thay đổi, tôi sẽ bồi thường, đừng làm cho Vương Kiến Sinh như vậy."
Liễu Như Nhứ nở nụ cười gằn:
"Ông có lòng tốt như vậy à? Ông là tên tội phạm giết người!"
"Tội phạm giết người?"
La Thịnh Hành càng thêm bối rối.
"Cô nói là ... Vương Kiến Dân?"
"Phi! Ông cũng xứng để nhắc đến tên anh cả sao?"
Trong lòng Liễu Như Nhứ tràn đầy phẫn nộ, lại muốn tiến lên đánh hắn.
Cảnh sát lần nữa giữ cô lại.
Lúc này.
Có điện thoại tới, có người bước nhanh chạy tới:
"Cảnh quan, Vương Kiến Sinh đã tỉnh lại, bác sĩ nói, tạm thời đã qua khỏi cơn nguy hiểm."
Liễu Như Nhứ kinh hỉ đứng lên: "Có thật không?"
Cảnh sát nhìn về phía cô, nghiêm túc nói:
"Là thật, thế nhưng, nếu như cô còn như vậy không thành thật khai báo, chúng tôi cũng không giúp được hắn, hắn đoán chừng còn có thể tìm tới cái chết, cô không phải là muốn gặp La Thịnh Hành sao? Người cũng đã đến, nói, đến cùng chuyện gì xảy ra? Chỉ có tìm ra nguyên nhân, chúng ta mới có thể xua tan ý nghĩ giết người và tự sát của hắn, cô có hiểu ý của tôi không?"
Liễu Như Nhứ chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Một lát sau, rốt cục cô mới mở miệng:
"Tôi với Kiến Sinh, từ nhỏ đã quen biết nhau, chúng tôi cùng nhau lớn lên ..."
------
Dịch: MBMH Translate