Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 433 - Chương 433 - Nỗi Ám Ảnh Của Liễu Như Nhứ.

Chương 433 - Nỗi Ám Ảnh Của Liễu Như Nhứ.
Chương 433 - Nỗi Ám Ảnh Của Liễu Như Nhứ.

"Mấy ngày tôi không đi học, được người trong nhà chở đi làm ruộng, bởi vì lúc nhỏ tôi rất gầy yếu, nên thường xuyên bị bắt nạt, là Kiến Sinh che chở tôi!"

"Anh ấy không có ba mẹ, anh ấy sống cùng với anh cả Vương Kiến Dân còn có ông nội, Kiến Sinh thường nói một câu nói chính là, Như Nhứ, em hãy chờ, chờ chúng ta lớn rồi, anh sẽ đến cưới em. "

"Này vừa chờ, tôi đã chờ rất nhiều năm."

"Năm đó, anh Kiến Dân ra ngoài làm việc, Kiến Sinh ở nhà chăm sóc ông nội, anh Kiến Dân nói, chờ hắn có tiền, anh ấy sẽ cử người đến nhà tôi cầu hôn, để tôi gả cho Kiến Sinh!"

"Tôi với Kiến Sinh đều rất vui vẻ, tôi đi theo anh ấy ở nhà cùng chăm sóc ông nội, chờ anh Kiến Dân, khi đó, tôi mỗi ngày tỉnh lại đều rất vui vẻ, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống."

"Nhưng là sau đó, ba mẹ tôi tìm cho tôi một gia đình giàu có, bọn họ sẵn sàng tặng nhiều sính lễ qua, bọn họ căn bản là không quan tâm tôi có đồng ý hay không, liền định ra cuộc hôn nhân này, tôi liều chết không theo, tôi nói cho Kiến Sinh biết, Kiến Sinh gửi tin tức cho anh trai, để anh trai cho ít tiền đến nhà tôi cầu hôn trước."

"Nhưng tin tức chúng tôi đợi được là anh Kiến Dân qua đời ..."

Nói tới chỗ này, Liễu Như Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt tập trung nhìn vào La Thịnh Hành:

"Đều là tại ông, đều là bởi vì ông, ông dắt anh Kiến Dân ra ngoài đi làm việc, tại sao lại để hắn chết? Là ông hại chết anh Kiến Dân! Ông làm hại tôi với Kiến Sinh không thể kết hôn, ông ..."

Thấy tâm trạng của Liễu Như Nhứ càng ngày càng kích động, cảnh sát nhanh chóng chấn an cô ấy:

"Cô đừng kích động, sau đó thì sao? Tôi xem trong mục quan hệ hôn nhân của cô, cô đã gả cho người khác?"

Liễu Như Nhứ hít một hơi thật sâu: "Đúng, tôi đã gả cho người khác, bởi vì anh Kiến Dân chết rồi, Kiến Sinh đau buồn không muốn sống, anh ấy nói không thể cho tôi hạnh phúc, không muốn tiếp tục phản kháng, hắn chỉ muốn chăm sóc ông nội cho thật tốt, sống qua nửa phần đời còn lại, sau đó ba mẹ tôi liền đem tôi gả cho người khác."

"Nhưng tôi, chưa bao giờ quên Kiến Sinh, Kiến Sinh cũng chưa từng quên tôi!"

"Hai năm trước, chồng tôi chết, tôi về nhà liên lạc với Kiến Sinh!"

"Ha ha, lần này, ba mẹ tôi cũng đã chết, không ai có thể ngăn cản tôi được, tôi muốn gả cho Kiến Sinh! Kiến Sinh cũng nói muốn kết hôn với tôi, nhưng trong lòng anh ấy vẫn luôn có một khúc mắc, chính là cái chết của anh Kiến Dân!"

"La Thịnh Hành, là ông hại chết hắn, hắn thật tốt đi theo ông ra ngoài, ông vì không kết toán tiền công hại chết hắn! Ông chính là hung thủ giết người!"

La Thịnh Hành sững sờ tại chỗ.

Hắn không dám tin nhìn Liễu Như Nhứ:

"Cô đang nói cái gì? Tại sao tôi lại phải hại chết Kiến Dân?"

"Chính là ông, ông đưa anh ấy ra ngoài làm việc, anh ấy trở về lén lút nói cho Kiến Sinh biết, hắn sợ ông trả thù, không cho Kiến Sinh nói ra, nhưng Kiến Sinh vẫn luôn nhớ rõ! Trong những năm qua, nguyện vọng lớn nhất của Kiến Sinh, chính là giết ông! Hắn nói rồi, chỉ muốn ông chết, vì báo thù cho anh trai, chúng ta liền cẩn thận cùng nhau."

Giờ phút này Liễu Như Nhứ, trông có phần điên cuồng!

Nhưng La Thịnh Hành càng thêm mờ mịt:

"Công nhân? Công nhân nào?"

Liễu Như Nhứ cười lạnh: "La Thịnh Hành, ông cho rằng tôi là con ngu sao? Có người đã nói cho chúng tôi biết chân tướng, chúng tôi đương nhiên phải thay người ta giữ bí mật ..."

La Thịnh Hành nhíu mày lại.

Sau khi cân nhắc một lúc.

Hắn bỗng nhiên thở dài: "Cho nên cô tiếp cận tôi, là vì giúp Vương Kiến Sinh giết tôi sao?"

La Thịnh Hành đột nhiên cảm thấy, mình tựa như là một cái cực đại giáo hoa.

"Ha ha là, tôi muốn sớm một chút gả cho anh ấy, tôi năm nay cũng đã năm mươi tuổi, không còn mấy năm để sống nữa, không thể lại tiếp tục trễ nải được."

Lúc Liễu Như Nhứ nói tới Vương Kiến Sinh, trong mắt mang theo ánh sáng.

Cô ấy là thật sự, yêu thích Vương Kiến Sinh.

La Thịnh Hành lại thở dài lần nữa.

Giọng nói của hắn, cũng ôn hòa hơn một ít:

"Như Nhứ, kỳ thực cô không cần phải như vậy, Vương Kiến Dân, không phải tôi hại chết."

Thấy Liễu Như Nhứ sắp kích động lên, La Thịnh Hành lại nói:

"Là Tiền Đại Trạng nói với các cô?"

Sắc mặt Liễu Như Nhứ biến sắc: "Làm sao ông biết?"

Ý thức được mình nói sai lời, cô vội vàng thay đổi lời nói:

"Không phải, không phải hắn."

Nhưng bây giờ có nói như vậy, hiển nhiên đã chậm.

"Tiền Đại Tráng năm đó cũng là người đi theo tôi ra ngoài làm việc, nhưng hắn tay chân không sạch sẽ, thường xuyên làm một ít chuyện trộm gà trộm chó, tôi liền đem hắn đuổi đi, để chính hắn tự trở về, hắn ghi hận tôi cũng bình thường."

La Thịnh Hành vừa nhớ lại vừa nói.

"Sợ là hắn biết các cô đối với tôi có hoài nghi, cho nên mới lợi dụng các cô."

"Ông nói bậy!"

Liễu Như Nhứ trong nháy mắt nổi giận!

Cô không dám tin nhìn về phía La Thịnh Hành:

"Ông, ông nói bậy! Ông đừng hòng gạt tôi."

La Thịnh Hành nghiêm túc nhìn về phía cô: "Như Nhứ, thời gian cô tiếp xúc với tôi cũng không ngắn, ở trong nhận thức của cô, tôi có phải là loại người thích nói dối không?"

Liễu Như Nhứ hơi sững sờ.

Nửa năm qua, cô hầu như mỗi ngày đều gặp La Thịnh Hành.

Xác thực chưa từng thấy hắn nói dối, ngược lại, La Thịnh Hành mà cô quen biết là một người rất chân thành.

Nhưng Liễu Như Nhứ sao có thể thừa nhận người mình muốn giết lại là một người hiền lành cơ chứ?

"Có lẽ, đó chỉ là do ông ngụy trang thôi sao? Một ông chủ lớn như ông không phải giỏi nhất là ngụy trang hay sao?"

"Như Nhứ, cô thật sự thấy tôi là người như vậy sao?"

La Thịnh Hành không dám tin nhìn cô.

Tuy nói Liễu Như Nhứ là lừa dối hắn mới đi cùng hắn, nhưng La Thịnh Hành luôn tin rằng Liễu Như Nhứ có phán đoán của riêng mình.

Cô là một người tốt bụng, chỉ là cô ấy bị ảnh hưởng bởi nỗi ám ảnh mà cô ấy không thể yêu.

Liễu Như Nhứ trầm mặc chốc lát, mới nói:

"Vậy ông nói đi, Vương Kiến Dân đến cùng chết như thế nào? Đừng nói là tai nạn hay những điều vô nghĩa khác, những gì năm đó ông nói với Vương Kiến Sinh trăm ngàn chỗ hở, tôi sẽ không tin."

"Cái này ..."

La Thịnh Hành lần nữa trầm mặc.

Liễu Như Nhứ thấy vậy trong nháy mắt cười ha hả:

"Ha ha, làm sao? Không nói ra được à? Tôi biết, ông đang nói láo, đồ ngụy quân tử."

"Không phải tôi không nói ra được, mà là chuyện này, nếu như Kiến Sinh muốn biết, tôi có thể nói cho hắn, nhưng ... Những người khác, có lẽ Kiến Sinh cũng không muốn để cho bọn họ biết đâU?"

"Tên lừa đảo!"

Liễu Như Nhứ tức giận nhìn hắn.

La Thịnh Hành lại nhìn về hướng cảnh sát:

"Tôi có thể gặp Vương Kiến Sinh không?"

La Lập Tân với La Mỹ Lan nghe thấy lời này, vội vàng tiến lên ngăn cản:

"Cha, Vương Kiến Sinh hắn muốn hại cha!"

"Không sao hết, có một số việc, hai mươi năm rồi, chung quy cũng phải đối mặt, cha vẫn luôn thiếu nợ hắn một câu trả lời, mới khiến cho hắn đi tới con đường không lối thoát này, kỳ thực, Kiến Sinh không hư hỏng như vậy."

La Thịnh Hành vẫn luôn nhớ rõ, Vương Kiến Dân lúc làm việc luôn nhắc đến người em trai này của mình.

Nói em trai là người trung thực thành thật, về sau cưới vợ sợ là sẽ bị bắt nạt.

Hắn muốn kiếm nhiều tiền một chút, để ổn định cuộc sống của em trai.

Lúc ấy, La Thịnh Hành liền biết, tình cảm của hai anh em này rất tốt.

Thấy ngăn cản không được, đám người La Lập Tân đành phải thôi.

Cảnh sát thảo luận với nhau, rồi mới nói:

"Chúng tôi phải hỏi ý kiến của Vương Kiến Sinh trước, rồi mới có thể đưa ra quyết định."

"Được, nói với hắn, nếu như hắn muốn biết, tôi có thể đem chuyện của anh trai hắn nói cho hắn biết ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment