Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 434 - Chương 434 - Chân Tướng.

Chương 434 - Chân Tướng.
Chương 434 - Chân Tướng.

Lúc Vương Kiến Sinh được đưa đến đây, thân hình có phần lọm khọm.

Hắn râu ria xồm xàm, giống như rất nhiều ngày rồi chưa từng cạo râu.

Gương mặt gầy guộc, tràn đầy phiền muộn.

Nhìn thấy La Thịnh Hành, hắn lập tức đứng thẳng dậy.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Vương Kiến Sinh ngồi vào chỗ cảnh sát chỉ định cho hắn.

La Thịnh Hành nhanh chóng đứng lên.

Vẻ mặt hắn có chút xúc động.

Còn nhớ hai mươi năm trước, Vương Kiến Sinh là một thanh niên cường tráng.

Bây giờ, lại thành cái bộ dạng này.

Những năm này, hắn đến cùng đã trải qua những gì?

"Kiến Sinh ..."

"Đừng gọi tôi như vậy!"

Vương Kiến Sinh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.

Hắn nắm chặt nắm đấm, hung hăng nhìn La Thịnh Hành:

"Nói, không phải nói muốn nói cho tôi biết năm đó đã có chuyện gì xảy ra sao?"

La Thịnh Hành tay khẽ run, sau đó mới thở dài:

"Bọn họ đều nói cho cậu biết đúng không? Tôi không biết Tiền Đại Tráng đã nói gì với cậu, thế nhưng, năm đó theo tôi cùng đi ra ngoài, một trong những người không đáng tin cậy nhất, chính là Tiền Đại Tráng! Lời của hắn nói, không thể tin!"

"Vậy tôi phải tin ai đây?"

Vương Kiến Sinh bỗng nhiên gào thét giận dữ.

"Tin tưởng ông sao? Nhưng là anh cả tôi nói đi theo ông có thể kiếm nhiều tiền, cuối cùng thì sao? hắn đã chết! Hắn đã đi rồi!"

Nói tới chỗ này, Vương Kiến Sinh nhắm mắt lại.

Hắn nhớ mang máng, ông nội thường xuyên đưa hai anh em họ ra đồng làm việc.

Anh trai Vương Kiến Dân bởi vì đau lòng hắn, thường sẽ làm nhiều việc hơn.

Nếu có thức ăn cũng sẽ chia cho hắn trước.

Năm đó, là hắn nói muốn đi ra ngoài kiếm tiền, để anh cả ở nhà chăm sóc ông nội.

Nhưng anh cả lo lắng cho hắn ra ngoài bị bắt nạt, mới gạt hắn bỏ đi trước.

Hắn chỉ có thể ở nhà chăm sóc ông nội.

Hai anh em đã từng nghĩ khi nào có tiền, từng người cưới vợ, sống một cuộc sống sung túc.

Vương Kiến Sinh làm sao cũng không nghĩ đến, tin tức cuối cùng đợi được là anh trai mình qua đời.

La Thịnh Hành há miệng, cũng không biết nên nói như thế nào.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng hắn mới mở miệng:

"Chuyện này, là tôi không đúng, tôi nên xin lỗi ..."

"Ông nên đền mạng! Tiền Đại Tráng nói ông vì tiền, làm hại anh cả tôi theo ông đi đánh nhau, sau đó chết ở trong tay bọn côn đồ. Ông không đáng chết sao? Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao ban đầu ông lại đưa cho tôi 50 ngàn, số tiền này là để ông chuộc lỗi đúng không?"

"Tiền Đại Tráng hắn hay là đang đánh rắm!"

La Thịnh Hành phẫn nộ đứng lên:

"Rõ ràng là hắn, là hắn mê hoặc anh trai cậu, khiến cho anh trai cậu lầm đường lạc đối, hắn làm sao có thể ..."

La Thịnh Hành sau khi kích động nói được vài câu bỗng nhiên ngừng lại.

Ánh mắt Vương Kiến Sinh híp lại.

"Ông nói cái gì?"

Lồng ngực La Thịnh Hành kịch liệt phập phồng.

Hắn hít một hơi thật sâu, mới nói:

"Chuyện này, tôi đã hứa với anh trai cậu, vĩnh viễn sẽ không nói cho cậu biết, nhưng dáng vẻ này của cậu hiện tại ... Anh cả cậu mà nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng, anh trai cậu ..."

La Thịnh Hành nói xong, nhìn xung quanh.

"Mỹ Lan, Lục huynh đệ, nếu không các cậu đều đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình với Kiến Sinh."

"Không cần!"

Vương Kiến Sinh không kịp chờ đợi muốn biết chân tướng mọi chuyện.

Hắn trực tiếp cự tuyệt nói: "Nói thẳng ra đi!"

La Thịnh Hành không thể làm gì khác hơn nói:

"Mà thôi, kỳ thực cũng không có cái gì, anh trai cậu cũng đã ra đi nhiều năm như vậy ..."

"Năm đó, tôi còn chưa biết Tiền Đại Tráng là người như vậy, sau khi hắn đi theo tôi rời khỏi đây, tâm địa gian giảo liền lộ ra rồi, bắt đầu làm một ít chuyện trộm gà bắt chó, tôi cũng đã cảnh cáo hắn, vốn dĩ là muốn đuổi hắn đi, thế nhưng hắn khổ sở cầu xin, nói cái gì trong nhà còn có già trẻ cần hắn chăm lo, hắn không có thể cứ như vậy tay không trở lại, hắn phải kiếm tiền, tôi thấy hắn biết ăn năn hối lỗi, liền để hắn ở lại."

"Lúc ấy, Tiền Đại Tráng luôn cố ý hoặc vô ý tiếp cận anh trai cậu, nói anh trai cậu là người tốt, hắn muốn kết giao bằng hữu."

"Sau đó quan hệ của anh trai cậu với Tiền Đại Tráng cũng không tệ, tôi cho rằng, anh trai cậu sẽ dẫn dắt Tiền Đại Tráng cùng nhau trở nên tốt hơn, làm sao cũng không nghĩ đến, Tiền Đại Tráng vậy mà lại dạy hư anh trai cậu."

"Anh trai cậu một lòng muốn kiếm tiền, muốn kiếm tiền nhanh nhất để cho cậu cưới vợ, cho nên việc gì có thể kiếm được tiền cũng làm!"

"Tiền Đại Tráng liền lợi dụng tâm lý này của hắn, mang theo hắn đi lừa gạt."

"Có một lần, vừa trùng hợp, bọn hắn lừa gạt em gái địa phương, đó là một buổi tối, sau khi bọn họ lừa được tiền liền rời đi!"

"Ai biết thật vừa đúng lúc, còn có người lừa gạt sắc, em gái địa phương đó không có tiền, liền ở trên đường lang thang, sau đó gặp thấy bọn họ, sau đó em gái đó bị hắn ..."

Nói tới chỗ này, La Thịnh Hành cúi đầu.

"Ngày hôm sau, bọn côn đồ liền dẫn một đám người đến, Tiền Đại Tráng thấy chuyện không ổn, liền để anh cả cậu ra mặt, sau đó tới xin tiền tôi cứu bọn họ."

"Đám côn đồ đó vừa mở miệng, chính là 200 ngàn, tôi đi chỗ nào có thể lấy được nhiều tiền như vậy chứ? Tôi cũng đang nghĩ biện pháp, nhưng là ..."

"Cuối cùng khi tôi gom được 50 ngàn, muốn đi cứu anh cậu, hắn đã máu me khắp người nằm ở trên mặt đất!"

"Sau đó, tôi nhanh chóng báo cảnh sát, đám người côn đồ kia đã bị bắt, Tiền Đại Tráng cũng đã bị bắt, anh trai cậu lại ..."

La Thịnh Hành ngẩng đầu lên, nhìn Vương Kiến Sinh:

"Mọi chuyện chính là như vậy, tôi cũng có sai, tôi không quản tốt bọn họ, tôi ..."

"Không thể, không thể, không thể nào là như vậy!"

Vương Kiến Sinh hốt hoảng lắc đầu.

"Anh trai tôi không thể làm chuyện xấu, anh trai tôi hắn sao lại thế... Ông gạt tôi!"

La Thịnh Hành lần nữa thở dài: "Kiến Sinh, cậu suy nghĩ thật kỹ, khi đó, anh trai cậu mỗi lần gửi thư, có phải mỗi lần đều nói cậu không cần lo lắng, hắn kiếm tiền cho cậu cưới vợ không?"

Vương Kiến Sinh hơi sững sờ.

Sau một lúc.

Hắn bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.

Đó là bởi vì, hắn mỗi lần viết thư cho anh cả, đều sẽ nói với anh cả, hắn đang cần tiền, hắn muốn kết hôn với Liễu Như Nhứ.

Cho nên anh cả mỗi lần đều sẽ nói hắn không cần lo lắng, tiền rất nhanh sẽ có.

Trực tiếp nói cho hắn biết, La Thịnh Hành nói đều là thật.

Nhưng Vương Kiến Sinh làm sao cũng không chịu tin tưởng.

"Vậy ông lúc đó, tại sao không nói cho tôi biết?"

La Thịnh Hành nhìn dáng vẻ của hắn, tiếp tục nói:

"Lúc đó, lúc anh trai cậu ở trong bệnh viện, điều cuối cùng cậu ấy nói với tôi, chính là không muốn tôi nói cho cậu biết, những việc hắn đã làm, hắn biết mình sai. Hơn nữa, hắn muốn trong lòng cậu, hắn là một người anh trai tốt, mà không phải là một tên côn đồ nhỏ."

"Sau đó, sau khi xử lý xong chuyện này, tôi trở về tới tìm cậu."

"Tiền Đại Tráng bị bắt, tôi đến gặp hắn, hắn còn nói tôi cho tiền hắn để đi ra ngoài, tôi không đồng ý, hắn không biết hối cải, cần phải tỉnh táo lại, cho nên, cậu nhìn thấy hắn hẳn là mấy năm sau?"

"Ai, tôi đáng lẽ phải nhắc nhở cậu, tôi không nghĩ tới, Tiền Đại Tráng đi vào tù nhiều năm như vậy, lại còn không hối cải, Kiến Sinh ..."

"Đủ rồi!"

Vương Kiến Sinh tức giận ngăn trở hắn.

"Ông nói Tiền Đại Tráng gạt tôi, làm sao chứng minh là ông không có lừa gạt tôi? Chỉ dựa vào mấy câu nói này của ông sao?"

La Thịnh Hành lập tức không biết nói cái gì cho phải.

Cũng may.

Cảnh sát bên cạnh đúng lúc đứng dậy:

"Trong lúc hai người nói chuyện, chúng tôi đã tìm lại thông tin vụ án năm đó, Vương Kiến Sinh, nó thực sự đúng như những gì La lão tiên sinh nói, hơn nữa ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment