"Hơn nữa, đồng chí cũ bên kia có nói với chúng ta, vợ của La lão tiên sinh lúc đó cũng bị bệnh qua đời, cho dù như vậy, vẫn ở bên kia hỗ trợ xử lý chuyện này, sau đó, hắn còn lừa cậu nói anh trai cậu là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cho 50 ngàn tiền an ủi!"
"50 ngàn đó , là do ông ấy gom góp được."
Cảnh sát nói tới chỗ này, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Lúc nhìn về phía La Thịnh Hành, trong mắt bọn họ tràn đầy kính nể.
Đối với thời đại này của bọn họ, 50 ngàn cũng là một con số không nhỏ, huống chi hai mươi năm trước.
Chuyện này quả chính là một khoản tiền lớn.
Sau khi nghe xong, Vương Kiến Sinh hoàn toàn im lặng.
Hắn há miệng, lại không biết nên nói gì.
Cảnh sát lại bổ sung: "Những gì chúng tôi nói, cậu nên tin chứ?"
Vương Kiến Sinh lần nữa yên lặng nhắm hai mắt lại.
Toàn bộ đại sảnh đều đã trầm mặc.
La Thịnh Hành dường như cảm nhận được tâm trạng của Vương Kiến Sinh có chút không ổn.
Hắn lo lắng hỏi:
"Kiến Sinh ..."
Nhưng mà.
Hắn còn chưa nói xong, liền nghe Vương Kiến Sinh bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười bất đắc dĩ lại tự phụ.
Thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.
"Ha ha, ha ha ha!"
"Xem ra, cả đời này, tôi đều là trò cười!"
"Tôi vốn tưởng rằng, tôi cho ông nội dưỡng lão, đem ông nội đưa đi, ta liền hoàn thành tâm nguyện của anh trai, có thể vì anh trai báo thù!"
"Những năm này, chính là chăm sóc ông nội với cừu hận chống đỡ lấy tôi, không nghĩ tới, không nghĩ tới không nghĩ tới ..."
"Không nghĩ tới, tất cả những thứ này, vậy mà tất cả đều sai, tất cả đều sai rồi ..."
"Ha ha ha ha ..."
Vương Kiến Sinh cười nước mắt liền chảy xuống.
"Được rồi, tôi biết rồi, La Thịnh … Chú La, cám ơn chú đã giúp anh trai tôi giữ nhiều năm như vậy."
"Về phần tôi, tôi thừa nhận, là tôi muốn giết chú, tất cả đều là mưu đồ của tôi, Như Nhứ chỉ là bị tôi lừa gạt, cô ấy không có tham gia, các ông có thể thả cô ấy ra không?"
Liễu Như Nhứ ở bên cạnh vội vàng nói:
"Đừng, không phải, tôi cũng tham dự, Kiến Sinh, anh không nên như vậy, em rõ ràng cái gì cũng có tham dự, em không có bị uy hiếp, mọi người hãy tin tôi!"
Cảnh sát chăm chú nhìn bọn họ.
Cuối cùng, đều yên lặng thở dài một hơi:
"Được rồi, những chuyện này tự chúng tôi sẽ điều tra, các cô không cần giằng co, bây giờ mọi chuyện cũng đã rõ ràng, các cô còn có lời gì muốn nói không? Không có liền mang đi!"
"Chờ một chút!"
Vương Kiến Sinh quay đầu, nhìn về phía La Thịnh Hành:
"Chú La, còn phải làm phiền ngài một chuyến, những năm này, tôi cũng tích góp chút tiền, vẫn chưa xài hết, đến bây giờ tôi cũng chưa dùng tới, đây là sổ tiết kiệm, ngài cầm lấy, giúp tôi xử lý được không?"
La Thịnh Hành theo bản năng muốn cự tuyệt, lại bị Vương Kiến sinh ngăn cản:
"Ngài cầm lấy dùng cũng được, mang đi quyên góp cũng tốt, không nên để lại cho tôi, những cái này là tôi thiếu nợ ông cũng thiếu nợ anh cả tôi, ngài nói rất đúng, anh trai tôi, khẳng định không muốn thấy bộ dáng này của tôi bây giờ ..."
Vương Kiến Sinh cười khổ một cái, đem sổ tiết kiệm kín đáo đưa cho La Thịnh Hành.
La Thịnh Hành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Đợi Vương Kiến Sinh với Liễu Như Nhứ bị mang đi.
La Mỹ Lan mới lên trước, đỡ lấy hắn:
"Ông nội, chúng ta về nhà thôi. Hi Hi với Nam Nam còn đang chờ chúng ta đây, bọn họ muốn nghe ông ngoại kể chuyện xưa."
"Ừm, về nhà thôi!"
La Thịnh Hành gật đầu.
Lúc mới vừa tới sở cảnh sát, bọn họ để Lưu Mỹ Lan ở nhà chăm sóc Trần Hi với Trần Nam.
Đã qua thật lâu rồi.
Quả thật có chút nhớ bọn họ rồi.
Lục Lập Hành với Trần Lộ nhìn nhau, cũng cùng một chỗ chạy về nhà.
Đã đến La gia, Lục Lập Hành phát hiện không chuyện gì, liền cùng bọn họ chào tạm biệt.
"Đúng rồi ông La, ngài có biết công ty của ông chủ Từ ở chỗ nào không? Tôi trước đó còn nói, đến tỉnh thành đi xem thử, vào lúc này còn có chút thời gian, hẳn là tới kịp."
"Công ty của tên tiểu tử Từ Lập ở toà nhà Minh Lý, đường Minh Lý con đi đưa tiễn Lục huynh đệ. Cha có xe riêng, thuận tiện."
La Thịnh Hành đã hoàn toàn chấp nhận Trần Lộ, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Trần Lộ cao hứng gật đầu: "Được, đi thôi Lục huynh đệ."
Lục Lập Hành vốn dĩ muốn cự tuyệt.
Nhưng nhìn tình hình này cũng cự không dứt được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
"Đi thôi."
...
Cao ốc Minh Lý là tòa nhà phồn hoa nhất trên đường Minh Lý.
Một tòa nhà văn phòng.
Chỉ có những người làm thành phần tri thức mới có thể ở nơi này đi làm.
Thiết nội thất Liren của Từ Lập nằm trong tòa nhà này.
Hắn thuê cả một tầng cho bộ phận thiết kế.
Nhà xưởng ở vùng ngoại thành.
Vào lúc này, Từ Lập đang ngồi trước máy tính to đùng trong văn phòng.
Hắn thỉnh thoảng nhìn số liệu tiêu thụ trong máy vi tính tháng này.
Sau đó cười khúc khích.
Kể từ khi hợp tác với Lục Lập hành, bắt đầu đẩy ra gia cụ của hắn.
Số liệu tiêu thụ càng ngày càng tốt.
Lúc này.
Trợ lý đẩy cửa đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trợ lý không nhịn được cười:
"Ông chủ, anh lại đang xem số liệu tiêu thụ à, tháng này công ty chúng ta tuyệt đối là đứng đầu trong ngành!"
"Ha ha ha, đó là đương nhiên!"
Từ Lập cao hứng trả lời: "Có chuyện gì sao?"
"Có văn kiện cần ngài ký tên."
Trợ lý vừa nói vừa đưa văn kiện tới:
"Ông chủ Từ, nhà thiết kế mà ngài nhắc tới thật sự lợi hại, mới đầu chúng tôi còn chưa tin đâu. Này vẽ mặt tới ..."
Lúc trước ông chủ trở về nói muốn cùng một người đồng hương hợp tác.
Tất cả bọn họ đều phản đối.
Nhưng không đánh bại được ông chủ, không có cách nào liền thử một chút.
Không nghĩ tới, một lần thử, toàn bộ ngành công nghiệp đã bị sốc.
"Khi nào thì ông chủ mời người này đến công ty chúng ta? Mọi người đều muốn làm quen với nhà thiết kế này, học hỏi thêm chút kinh nghiêm từ hắn."
"Cái này, tôi cũng muốn, nhưng người ta ở nhà chăm sóc con cái, đợi khi nào có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen!"
"Được rồi, đúng rồi ông chủ, còn có chuyện này, một khách hàng lớn ở tỉnh Lỵ muốn thiết kế cả một ngôi nhà, hắn muốn mời nhà thiết kế mà ngài đã nói! Giá cả gấp đôi, còn có thể càng cao hơn, ngài có thể hỏi nhà thiết kế này một chút không?"
"Khách hàng lớn vậy cũng không được, hỏi cũng vô dụng, Lục huynh đệ căn bản không đến tỉnh thành, đẩy ..."
Trợ lý có phần tiếc hận:
"Vậy được."
Hắn cầm lấy văn kiện đã ký tên, tự mình đi ra ngoài.
Bỗng nhiên.
Một cô gái khác đẩy cửa đi vào.
"Ông chủ, có người tìm."
Trợ lý nhìn cô gái đang đỏ mặt trước mắt, lông mày nhăn lại:
"Tiểu Đỗ, đã nói bao nhiêu lần rồi? Vào phòng ông chủ phải gõ cửa, sao lại còn lỗ mãng như vậy chứ, sao cô lại vui vẻ như vậy? Gặp được chuyện vui gì à?"
Tiểu Đỗ le lưỡi một cái, cúi đầu nhịn cười:
"Tôi cũng không muốn, nhưng là nhưng là ..."
Cô trong lúc nhất thời không biết làm sao biểu đạt.
Trợ lý với Từ Lập cũng có chút bất đắc dĩ:
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà người đến gặp ông chủ rất là đẹp trai, Chị Tinh, không tin chị ra ngoài xem thử, rất là đẹp trai nha!"
------
Dịch: MBMH Translate