Thấy tiểu Đỗ nói vui vẻ như vậy, Từ Lập cũng nhịn không được nở nụ cười:
"Ha ha, đi, tôi đi xem thử, Tinh Tinh, em cũng đừng trách Tiểu Đỗ, cô ấy còn trẻ tuổi, hiểu được thưởng thức cái đẹp cũng không tệ, chỉ có như vậy, bọn họ mới có năng lực đổi mới."
Trợ lý tên là Trần Tinh, đã đi theo Từ Lập rất nhiều năm.
Cô gật đầu: "Ngài đến phòng trà trước đi, tôi dẫn người tới chỗ ngài."
"Không sao, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai, khiến cho nhân viên của chúng ta yêu thích như vậy."
Nói xong, Từ Lập liền ra cửa.
Vừa đi, vừa lẩm bẩm:
"Chuyện cô nói tôi sẽ nhớ kỹ, đợi qua hai ngày nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục huynh đệ, xem thử hắn có thời gian đến tỉnh Lỵ hay không, nếu như thực sự không có thời gian coi như xong."
"Ừm, được."
Từ Lập đang nói, bỗng nhiên nghe thấy phía trước vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Ông chủ Từ gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?"
Từ Lập vội vàng nhìn về hướng phát ra giọng nói, đã nhìn thấy Lục Lập Hành đang từ khúc quanh đi tới, tò mò nhìn hắn.
Tiểu Đỗ ở bên cạnh đã kinh ngạc đến há to miệng.
Vẻ mặt cô có phần mờ mịt: "Hắn ..."
Muốn nói chút gì đó, tuy nhiên lại phát hiện Trần Tinh một chút phản ứng cũng không có.
Tiểu Đỗ cười trộm nhẹ nhàng đụng vào người cô ấy một cái, nhỏ giọng nói:
"Chị Tinh. Như thế nào? Nhìn đến trợn tròn mắt rồi?"
Trần Tinh ngay lập tức xấu hổ, cô sờ sờ mũi:
"Đây chính là người đến từ ông chủ Từ à?"
"Đúng vậy, hơn nữa hình như hắn chính Lục huynh đệ mà ông chủ luôn nói đến thì phải? sao lại còn trẻ mà đẹp trai như vậy chứ!"
Trần Tinh mấp máy môi, không nói gì.
Từ Lập nhanh chóng bước tới, nắm chặt tay Lục Lập Hành:
"Ai nha, Lục huynh đệ, Lục huynh đệ hóa ra là cậu à! Ha ha ha! Vừa rồi tôi còn nhắc đến cậu đấy!"
"Cô nhìn này, cô xem này, tiểu Đỗ, sao cô không nói cho tôi biết là Lục huynh đệ đến?"
Tiểu Đỗ đỏ mặt le lưỡi một cái:
"Em cũng không biết, ông chủ, ngài cũng không có nói với em!"
"Ha ha ha, lỗi của tôi lỗi của tôi! Lục huynh đệ, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy? Mấy đứa nhỏ thì sao?"
"Không có tới."
Lục Lập Hành cười nói: "Tôi đến tỉnh Lỵ có chút việc, thuận tiện tới xem chuyện làm ăn ở bên này như thế nào."
"Vẫn tốt, vẫn tốt, ha ha ha ha, cậu không biết chứ, đơn đặt hàng tháng này đều xếp tới trong năm rồi, cũng bởi vì những đồ của cậu, trong thôn những người kia khả năng phải bận một chút rồi."
"Bận rộn rất tốt, bọn họ cũng thích bận rộn."
"Ha ha ha, tới tới tới, Lục huynh đệ, chúng ta vào phòng trà vừa uống trà vừa nói."
"Được."
Lục Lập Hành gật đầu, sau đó đi cùng với Từ Lập đến phòng trà.
Cho đến khi bọn họ đi xa, tiểu Đỗ vẫn còn thò đầu ra ngoài dò xét Lục Lập Hành.
Trần Tinh thật sự là bất đắc dĩ.
Cô nhịn không được bún Tiểu Đỗ:
"Đừng nhìn nữa, người ta có vợ rồi, còn có con rồi đấy."
Vẻ mặt Tiểu Đỗ vẻ lập tức ảm đạm đi:
"Ai, sao lại có con sớm thế chứ? Thật đáng tiếc nha ~ "
Trần Tinh nhịn không được trừng cô một cái:
"Được rồi được rồi, vẫn là tranh thủ thời gian xem thử có thể học được gì từ nhà thiết kế vĩ đại này đi chứ?"
Tiểu Đỗ chu mỏ một cái: "Biết rồi, em chỉ là nói một chút, chồng của người ta, em mới không có hứng thú đâu ~ "
...
Đã đến phòng trà.
Từ Lập lấy ra loại trà ngon nhất mình, pha cho Lục Lập Hành uống.
"Lục huynh đệ, chuyện ở tỉnh Lỵ đã xử lý ổn thỏa chưa? Có cần tôi giúp một tay không? Tôi biết một số người ở tỉnh Lỵ, nói không chắc có thể giúp được cậu."
"Không có chuyện gì, đã làm xong rồi, đang chuẩn bị đến chỗ anh xem một chút rồi trở về."
"Như vậy ..."
Từ Lập trầm mặc một lát, nói:
"Cũng đúng, nếu như tôi là cậu, ở trong nhà mà cũng có cô vợ xinh đẹp và hai đứa nhỏ, tôi cũng vội trở về , ha ha, nhưng mà Lục huynh đệ, trước khi đi, có thể làm giúp một việc được không?"
"Làm sao vậy?"
Lục Lập Hành tò mò.
Từ Lập nhanh chóng lại rót cho Lục Lập Hành một chén trà, nghiêm túc nói:
"Những chiếc ghế thủ công của cậu rất được những người giàu có ở thủ phủ tỉnh ưa chuộng, có rất nhiều người tìm tôi để đặt hàng. Gần đây, có một khách hàng lớn đang kinh doanh lá trà, cũng coi như là bạn cũ của tôi, thế nhưng về mọi mặt thì cậu ấy hơn tôi, hắn đã mua một căn biệt thự, ban đầu hắn nói rằng trang trí gần xong sẽ đến gặp tôi mua đồ đạc, nhưng khi hắn nghe được rằng cậu có thể thiết kế, nhất định tìm tôi nói phải nhờ cậu giúp, người ta sẵn sàng trả giá gấp đôi, nhưng mà tôi cảm thấy đây chỉ là ước tính đảm bảo, hắn có thể sẽ sẵn sàng chi số tiền cao hơn nữa."
"Đến lúc đó cậu chỉ cần thiết kế, những cái khác tôi sẽ tìm thợ đến làm, nhận được tiền, đều đưa hết cho cậu, cậu cảm thấy như thế nào?"
Từ lần trước tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ ở Lục gia thôn.
Từ Lập đối với Lục Lập Hành là bội phục từ đáy lòng.
Hắn vẫn luôn nghĩ, hay là tự mình cũng có thể vì bọn họ làm chút gì.
Đây cũng là một cơ hội.
Hắn cũng không thiếu tiền, nhưng Lục Lập Hành phải nuôi hai đứa bé, thỉnh thoảng cũng cần giúp đỡ người trong thôn.
Tiền đều cho hắn, cũng coi như là cho thuận nước giong thuyền.
Từ Lập cũng có dự định hợp tác lâu dài với Lục Lập Hành.
Thấy Lục Lập Hành nhíu mày.
Từ Lập giơ tay lên: "Đoán chừng chí ít có thể cho đến con số này."
Hắn xòe một bàn tay ra.
"Năm ngàn?"
"Không không không!"
Từ Lập nhanh chóng lắc đầu.
"Hắn rất thích phong cách của cậu, tôi cảm thấy 50 ngàn không thành vấn đề."
Một bản thảo thiết kế liền cho 50 ngàn?
Bây giờ 50 ngàn, cũng không phải là con số nhỏ.
Lục Lập Hành nhớ lại căn biệt thự của mình ở kiếp trước.
Đó cũng là tự mình thiết kế, được rất nhiều doanh nhân giàu có thời đó khen ngợi.
Nhiều người trong số họ còn làm nhà mô phỏng theo kiểu của hắn.
Phong cách phổ biến một thời.
"Có thể đúng là có thể, thế nhưng ông chủ Từ, ngài nói vị này rốt cuộc là ai?"
Lục Lập Hành nhớ rõ, bản thân hắn ở kiếp trước cũng có quen một số doanh nhân ở tỉnh Lỵ.
"Hắn tên Kim Trì, năm nay sáu mươi tuổi, đã về hưu, hắn đang ở tỉnh lỵ, ngoại trừ lá trà, ông ấy còn có rất nhiều ngành nghề khác, cũng là một nhân vật có tên tuổi."
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Lục Lập Hành dần trở nên lạ lùng.
Từ Lập thấy vậy, hiếu kỳ hỏi:
"Làm sao vậy?"
Lục Lập Hành: "Có phải con trai của ông ta, tên là Kim Lâm không?"
"Đúng đúng đúng, làm sao cậu biết được? Theo lý thuyết, tuổi của con trai hắn cũng là gần như vậy, lão gia tử về già mới có con, cho nên rất coi trọng con trai!"
Sau khi xác nhận được, Lục Lập Hành càng thêm bất đắc dĩ.
Vị Kim Lâm này, chính là một trong những ông chủ theo phong cách trang trí của hắn ở kiếp trước.
Hơn nữa.
Kim Lâm lúc đó còn đặc biệt sùng bái hắn, cả ngày thích đi sau mông hắn, kêu ngắn kéo dài Lục ca trưởng Lục ca.
Nói có thể quen biết là phúc khí của hắn.
Lục Lập Hành trong lúc rảnh rỗi, cũng là sẽ nói cho hắn biết một số phương pháp kiếm tiền.
Gia đình Kim gia con một, suýt chút nữa sập trong tay Kim Lâm, cuối cùng cũng dần lấy lại được vinh quang của trước đây.
Đương nhiên.
Tất cả những điều này đều sẽ xảy ra khi Lục Lập Hành gần bốn mươi tuổi và có một sự nghiệp thành công.
Bây giờ ở kiếp trước, bọn họ còn chưa quen biết nhau.
Không nghĩ tới đời này, sớm như vậy liền đã chạm mặt.
Lục Lập Hành bỗng nhiên có chút chờ mong ...
Bây giờ Kim Lâm, vẫn là một tên công tử bột?
Mà ba của hắn, Kim Trì, vẫn chưa tạ thế ...
------
Dịch: MBMH Translate