Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 441 - Chương 441 - Em Đây Là Đang Tra Tấn Chồng Em Đó

Chương 441 - Em Đây Là Đang Tra Tấn Chồng Em Đó
Chương 441 - Em Đây Là Đang Tra Tấn Chồng Em Đó

Cố Vãn Thanh lúng túng nhìn bốn phía.

Phát hiện Lục Lập Vĩ vừa khéo cười nhìn bọn họ.

Ngay cả Lục Thiên Thiên cũng có vẻ mặt bát quái:

"Chị dâu mau cầm đi, xem anh hai mua cái gì.”

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải xoắn xuýt chỉ chỉ vị trí trước ngực Lục Lập Hành:

“Là… là cái túi này à?”

“Ừm, đúng rồi.”

Cố Vãn Thanh cắn răng, một hồi lâu sau mới vươn tay.

Nhẹ nhàng kéo khóa kéo quần áo Lục Lập Hành.

Trong suốt quá trình, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Rốt cục kéo khóa kéo đến một nửa vị trí, cô lại cẩn thận lật quần áo Lục Lập Hành lại.

Lúc này mới rốt cục nhìn thấy cái túi trống kia.

Cố Vãn Thanh quyết định đưa tay bỏ vào trong túi.

Sau đó lấy thứ cứng rắn mình sờ được ra.

Đó là một cái hộp đồ trang sức màu trắng trông rất tinh xảo.

Cố Vãn Thanh nghi hoặc hỏi:

"Đây là gì thế?"

Lục Lập Vĩ cũng ở bên cạnh mỉm cười: "Ha ha, tôi biết Tiểu Hành sẽ không quên Vãn Thanh, quả nhiên vẫn mua, Vãn Thanh, mau mở ra xem là cái gì đi!”

Lục Thiên Thiên cũng nhanh chóng chạy tới:

"Chị dâu, cái hộp này nhìn đẹp quá!"

Khác biệt với mấy cái hộp bình thường khác, cái hộp này trông rất quý giá.

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, chờ đáp án của Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành lại đón anh trai từ trong ngực cô:

"Mở ra xem đi."

Lúc này Cố Vãn Thanh mới gật đầu: "Ừ, được.”

Có một cái nút nhỏ ở phía trước hộp.

Cố Vãn Thanh lấy tay nhẹ nhàng ấn một cái, cái hộp lập tức mở ra.

Sau đó.

Cô nhìn thấy một viên kim cương nhỏ tinh xảo lấp lánh.

Đang nằm ở giữa hộp.

Cố Vãn Thanh khiếp sợ há to miệng:

"Đây là..."

Cô cầm kim cương lên, phía sau là một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo.

Lục Thiên Thiên đã kinh ngạc lớn lên miệng:

"Oa, thật sự rất xinh đẹp!"

Lục Lập Vỹ cũng khiếp sợ:

"Đây là dây chuyền kim cương sao?"

Lục Lập Chính ở một bên khác trông thấy sợi dây chuyền này cũng sửng sốt một chút.

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên gương mặt Doãn Tuyết Kỳ.

Nếu như cô đeo sợi dây chuyền này, chắc trông rất đẹp nhỉ?

Sau khi ý thức được điều này.

Lục Lập Chính vội vàng lắc đầu.

Sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến người này?

Thật sự là... điên rồ.

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía Lục Lập Hành.

Thấy vẻ mặt Lục Lập Hành tươi cười nói:

"Đeo lên xem thử đi."

"Nhưng mà, trước đây không phải anh đã mua vòng cổ cho em rồi sao?"

Tại sao lại lãng phí tiền?

Nhưng, sợi dây chuyền này thực sự rất đẹp!

Lục Lập Hành bật cười:

"Đó là trước đây, hơn nữa vòng cổ lần đó là vòng cổ vàng, cái này là kim cương, không giống nhau, chờ mùa hè khi em mặc váy trắng có thể đeo cái này."

Cố Vãn Thanh hơi sửng sốt.

Hóa ra ngay cả những điều này hắn cũng đã nghĩ đến rồi?

"Thiên Thiên, mau giúp chị dâu em đeo vào đi."

Vì đang ôm hai đứa bé nên hắn không nhúc nhích được, đành phải gọi Lục Thiên Thiên.

Lục Thiên Thiên vui vẻ gật đầu:

"Dạ, được ~ Chị dâu, đến để Thiên Thiên giúp em đeo vào nè."

Cô bé kiễng cao mũi chân.

Cố Vãn Thanh thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống.

Lục Thiên Thiên cẩn thận cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ Cố Vãn Thanh.

Lục Lập Hành nghiêm túc nhìn cô.

Lúc này.

Vãn Vãn trong ngực dường như nhìn thấy mẹ.

Bé lập tức cúi đầu, duỗi cánh tay về phía Cố Vãn Thanh bắt đầu gọi "A a a a".

Bộ dáng kia, nhất thời mấy người ở đây đều bị chọc cười.

“Ha ha, Vãn Thanh, em cũng muốn đeo cho mẹ kìa!”

"Không không không, tôi cảm thấy cháu gái nhỏ muốn tự mình đeo."

Trong lúc nói chuyện, Lục Thiên Thiên đã đeo vòng cổ cho Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh đứng thẳng lưng lên, thấy Tiểu Vãn Vãn chỉ vào cổ cô, gọi càng vui vẻ.

Cố Vãn Thanh buồn cười ôm bé qua.

Vừa tiếp xúc với mẹ, nhóc liền cúi đầu, một tay nắm lấy sợi dây chuyền nghiêm túc chơi đùa.

Động tác này khiến Lục Lập Hành sợ hãi!

Hắn vội vàng tiến lên nắm lấy tay em gái:

"Vãn Vãn, không được, sẽ làm mẹ bị thương."

Tròng mắt Tiểu Vãn Vãn đảo quanh.

Dường như đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, bé ngoan ngoãn bỏ sợi dây chuyền trong tay xuống, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền.

Nhìn nở nụ cười.

Lục Thiên Thiên thấy vậy buồn cười nói: "Thấy không, Vãn Vãn thích vòng cổ đó~"

"Ha ha ha, đúng vậy, không nghĩ tới nha đầu này nhỏ như vậy đã bắt đầu thích cái đẹp rồi!"

Lục Lập Hành buồn cười nói.

Hắn tiến lên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn Vãn:

"Vãn Vãn, chờ con lớn lên cha cũng mua cho con."

Cô bé tựa như nghe hiểu lời Lục Lập Hành nói, ôm tay Lục Lập Hành nở nụ cười.

Buổi chiều hôm đó, một đám người cùng các bảo bối hi hi ha ha chơi rất vui vẻ.

Buổi tối Lục Lập Hành vẫn tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm cho mọi người.

Sau đó dỗ em bé ngủ.

Chờ bọn họ đều ngủ hết, Lục Lập Hành vốn chuẩn bị đi vẽ tranh.

Lúc đi, Kim Trì đã đưa bản đồ và diện tích hộ gia đình cho hắn rồi.

Hắn cần một kế hoạch tổng thể.

Nhưng lúc này, điện thoại reo lên.

Nhận điện thoại, đầu kia liền vang lên giọng nói của huấn luyện viên lái xe:

"Lục huynh đệ, nghe nói cậu đi tỉnh thành? Quay lại chưa đó?”

“Về rồi, làm sao vậy?”

"Bên này báo danh cho cậu thi đó, ngày mai đi thi, thế nào? Có thời gian không? Phải đi thành phố.”

“Có thời gian, được, không thành vấn đề!”

Cái gọi là thành phố, cũng chính là thành phố của huyện Song Thành, thành phố Nam An.

Cách huyện Song Thành một giờ lái xe.

Huyện Song Thành không có trường thi, chỉ có thể đến thành phố.

"Vậy thì được, vậy cậu nghỉ ngơi một chút, bảy giờ sáng ngày mai gặp ở cổng trường lái xe, chúng ta thống nhất xuất phát."

“Được!”

Cúp điện thoại xong, lúc này Lục Lập Hành mới nghiêm túc vẽ tranh.

Chờ hắn vẽ xong, trở lại phòng ngủ thì phát hiện Cố Vãn Thanh đã ngủ thiếp đi rồi.

Lục Lập Hành nghiêm túc rửa mặt, sau đó cẩn thận nằm lên giường.

Nhưng.

Hắn vừa nằm xuống liền cảm giác trên người nặng xuống.

Cố Vãn Thanh xoay cả người người lại ôm lấy hắn.

"Lập Hành, anh vất vả rồi..."

Trong mơ mơ màng màng, cô nhẹ giọng nỉ non.

Nhưng đôi mắt vẫn không mở.

Dường như sau khi ngủ thiếp đi nói theo bản năng.

Lục Lập Hành buồn cười ôm lấy cô.

"Không có việc gì, không vất vả."

Cô ôm hắn chặt hơn.

Dường như nhận ra rằng hắn đang ngủ ở bên cạnh mình.

Cố Vãn Thanh còn dịch thân thể mình vào trong.

Sau đó, kéo Lục Lập Hành vào trong.

Chờ Lục Lập Hành hoàn toàn nằm bên cạnh cô.

Cô mới hài lòng, giống như một con mèo con chui vào trong ngực hắn.

Tìm một tư thế thoải mái nhất ngủ thiếp đi.

Lục Lập Hành vốn định quay đầu hôn cô.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành của cô, cuối cùng vẫn buông tha.

Hắn kéo chăn cho cô bằng tay kia.

Lại không nhịn được nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cô:

"Em đấy, đây chính là đang tra tấn chồng em..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment