Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 442 - Chương 442 - Các Bảo Bảo Thành Bánh Bao

Chương 442 - Các Bảo Bảo Thành Bánh Bao
Chương 442 - Các Bảo Bảo Thành Bánh Bao

Vừa rạng sáng hôm sau.

Lục Lập Hành đã rời khỏi giường.

Hắn làm bữa sáng, sau khi ăn xong thì thu dọn đồ đạc.

Còn mang theo Cố Vãn Thanh và hai bảo bảo

Lục Thiên Thiên vốn cũng muốn đi theo, nhưng thật sự là có quá nhiều người rồi.

Cô bé chỉ có thể ở nhà, bị Lục Lập Chính giao bài tập về nhà.

Cổng trường lái xe.

Huấn luyện viên Bàn Tử và huấn luyện viên Chu dẫn đầu.

Lúc này xe đã sắp đầy.

Trên xe, mọi người líu ríu hô hào:

“Ai? Bình thường chẳng phải chúng ta đều tập lái xa ở đây mà? Huấn luyện viên Chu, còn chờ ai nữa vậy? Tranh thủ thời gian lên đường đi?”

Huấn luyện viên Chu quay đầu, hung tợn trừng mắt lườm bọn họ một cái:

"Các cậu thì biết cái gì? Còn có người chưa tới đâu, cứ chờ đi.”

Mọi người lập tức không dám nói chuyện nữa.

Ngày thường bị huấn luyện viên Chu mắng nhiều, thế cho nên trong mắt bọn họ, huấn luyện viên cực kỳ hung dữ.

Cho nên buổi sáng chưa tới thời gian huấn luyện viên Chu thông báo tập hợp thì bọn họ đã tới rồi.

Nào ngờ, lại có người chơi liều như vậy.

Huấn luyện viên Chu và huấn luyện viên Bàn Tử đều đã đến, bọn họ còn chưa tới! VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ

Mọi người trầm mặc trong chốc lát, bắt đầu nói thầm:

"Các anh nói xem, ai lại kiêu ngạo như vậy?"

"Không biết nữa, tôi không thấy huấn luyện viên Chu đối xử với học viên nào đặc biệt tốt cả?"

"Tôi cũng vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng của huấn luyện viên Chu, tựa như cũng không tức giận."

Trong góc, một người đàn ông gầy đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe thấy lời này, đột nhiên giật mình:

"Ai? Tôi nhớ ra một người.”

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía hắn: "Ai?"

Người gầy nói: "Người được huấn luyện viên Chu đặc biệt đối đãi đó, các anh đã quên rồi sao? À không đúng, tuần trước hai người không có ở đây, tuần trước tên kia có tới, lái xe ở trong sân huấn luyện làm huấn luyện viên Chu nôn ra, kỹ thuật của cậu ta rất tốt, hình như là nói, chỉ là không có bằng lái xe, không cần học, để huấn luyện viên Chu báo danh là được! "

“Hả? Còn có nhân vật như vậy?”

“Đúng vậy, đặc biệt lợi hại!”

Mọi người nhìn nhau: "Hình như tôi không tin nổi í?”

Người nói chuyện vừa dứt lời, chỉ thấy cách đó không xa bỗng nhiên có hai người đang đi tới.

Người gầy cũng nhìn thấy hai người kia, hắn vội vàng nói:

"Nhìn kìa, quả nhiên là hắn, a đây, đây là mang con cái của bọn họ đến luôn sao? Nghe nói con của bọn họ rất đáng yêu, không được không được, tôi muốn đến cổng nhìn thử.”

Người gầy không để ý đến ánh mắt của mọi người, bắt đầu chen qua bên kia cổng.

Mọi người thấy vậy không khỏi nhíu mày.

"Tên quả thật cũng không tệ lắm, vợ hắn cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể đi cửa sau chứ?"

"Đúng vậy, huấn luyện viên Chu..."

Có người nhịn không được muốn đến chỗ huấn luyện viên Chu tìm cảm giác tồn tại.

Huấn luyện viên Chu lập tức liếc mắt nhìn lại:

"Câm miệng, đừng dọa các bảo bảo!"

Lại xoay người, lúc nhìn về phía Lục Lập Hành.

Trong mắt hắn lập tức lộ ra nụ cười:

"Hắc hắc, Lục huynh đệ, các cậu tới rồi à? Ôi chao, hai đứa nhóc này thật ngoan ~"

Ngữ điệu nói chuyện kia hoàn toàn khác với bộ dáng huấn luyện viên Chu lúc bình thường.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Bọn họ chưa bao giờ thấy một huấn luyện viên Chu như vậy.

Trong lúc bọn họ tò mò, giọng nói của huấn luyện viên Chu gần như biến thành giọng õng ẹo:

"Nào nào, để chú ôm một cái ~"

Tiếp theo.

Hắn liền ôm một em bé trong ghế trẻ em lên.

Em bé đội một chiếc mũ nhỏ màu hồng.

Hình như vừa mới tỉnh ngủ, mặt đỏ bừng.

Trong đôi mắt to tròn tràn đầy mờ mịt, dường như không rõ mình bị ai ôm lên.

Em lắc lắc đầu nhỏ, nhìn xung quanh.

Nhìn thấy một màn này, đám học viên trên xe vừa nãy còn đang tức giận kia, nhất thời hít sâu một hơi.

Có người còn dùng sức vỗ vai người vừa chuẩn bị cáo trạng với huấn luyện viên Chu ở phía trước:

"Mau tránh ra, đừng ngăn cản chúng tôi nhìn em bé!"

Người kia: ???

Vẻ mặt hắn mờ mịt quay đầu lại, thấy mấy người khác đã hoàn toàn bị đám bảo bối hấp dẫn.

"Ôi chao, ngoan quá ~"

"Đây là bé gái phải không? Giống như bước ra từ bức tranh vậy!”

“Ha ha ha, có thể để cho tôi ôm một cái không?”

Lời này vừa nói ra miệng đã bị ánh mắt của huấn luyện viên Chu trừng qua:

"Không được, tôi còn chưa ôm đủ đâu~"

Bên kia, huấn luyện viên bàn Tử cũng ôm anh trai.

Anh trai ngược lại rất bình tĩnh, nhưng chính là phần bình tĩnh này lần nữa làm cho người ta kinh ngạc.

Đứa nhỏ này, như thế nào lại có bộ dáng ông cụ non thế này?

Nhưng...

Thật sự rất ngoan.

Làm cho người ta nhịn không được ngứa ngáy.

Huấn luyện viên Bàn Tử đắc ý nhìn bọn họ:

"Tất cả ngồi trở về đi, làm gì đấy? Đừng chậm trễ thời gian lên đường!"

Mọi người: ??

Chậm trễ thời gian hình như là vị tiểu ca Lục gia này mà nhỉ?

Nhưng lúc này không ai dám nói chuyện.

Bọn họ đành phải vừa đi về xe vừa chăm chú nhìn các bảo bảo

"Ai đúng rồi, nhường hàng ghế trước ra, để Lục huynh đệ và em dâu ngồi, còn có hai đứa nhỏ đáng yêu của chúng ta nữa!"

"Được rồi~"

Mấy người ngồi ở hàng ghế đầu lập tức đứng dậy đi về phía sau.

Lục Lập Hành muốn từ chối cũng không kịp.

Phải cảm ơn bọn họ sau khi lên xe.

Tất cả mọi người trông mong nhìn hai đứa trẻ:

"Ha ha, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, một hồi để chúng tôi cũng được ôm em bé một cái là ok!"

"Nhìn bộ dáng của hai đứa nhỏ không sợ người lạ ha? Có thể cho tôi ôm không?"

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ:

"Ừm, để anh ôm, không có việc gì."

“Vậy quá tốt ha ha ha!”

"Huấn luyện viên Chu, lát nữa cũng cho tôi ôm một cái với~"

"Ai nha, có phải em bé muốn uống sữa không? Sữa bột đâu? Tôi đi pha cho bé! Yên tâm, ở nhà tôi cũng chăm em bé, có kinh nghiệm pha sữa bột!”

Bọn họ anh nói một câu tôi một câu.

Chọc hai đứa nhỏ kia cũng theo đó cực kỳ vui vẻ.

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành lần nữa hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng hai người đều bất đắc dĩ nở nụ cười.

Lúc rời khỏi nhà, Cố Vãn Thanh còn lo lắng hai người bọn họ sẽ không chăm được bảo bảo.

Không ngờ vừa lên xe, hai đứa bé đều không cần bọn họ phải quản.

Hai người cũng vui vẻ rảnh rỗi.

Lục Lập Hành ra hiệu cho Cố Vãn Thanh ngủ trước một lát.

Dọc theo đường đi, trên xe tràn ngập tiếng cười hoan hô.

...

Tỉnh thành

La Thịnh Hành vừa mới sáng sớm đã dậy.

Hắn vui vẻ dẫn Nam Nam và Hy Hy đi dạo một vòng.

Lúc trở về, thấy La Mỹ Lan vui vẻ đi tới:

"Ông nội, cục cảnh sát bên kia gọi điện tới, nói Vương Kiến Sinh và Liễu Như Nhụy đa nhận tội."

"Ừm, rất tốt."

La Thịnh Hành cười mở miệng, nhưng nói xong vẫn thở dài.

La Mỹ Lan biết trong lòng ông nghĩ gì.

Vất vả lắm mới bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng người nói muốn sống chung với mình, thế mà tất cả đều lừa gạt ông.

Trong lòng ông nội hẳn là rất buồn nhỉ?

Trầm tư một lát, cô tiến lên phía trước khoác cánh tay ông:

"Ông nội, nếu chuyện bên này đã chấm dứt, bằng không ngài đi theo bọn cháu đến huyện Song Thành ở một thời gian đi?"

"Công ty cứ giao cho ba, hiện tại ba đang làm rất tốt, chẳng phải không có chuyện gì lớn đó sao?"

"Đúng rồi, con cũng quên nói với ông, Lục Lập Hành anh ấy còn có thẩm mỹ cực cao, lúc trước con còn muốn anh ấy làm cố vấn trang phục nhà chúng ta đó, mấy ngày nay quá bận rộn cũng quên mất, vừa vặn thừa dịp lần này trở về nói với anh ấy việc này.!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment