Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 443 - Chương 443 - Anh… Anh Cố Ý Đúng Không.

Chương 443 - Anh… Anh Cố Ý Đúng Không.
Chương 443 - Anh… Anh Cố Ý Đúng Không.

Khu đô thị Nam An.

Trải qua một giờ xóc nảy, đoàn người Lục Lập Hành rốt cuộc cũng đến nơi thi bằng lái xe.

Dọc theo đường đi, hai đứa nhỏ kia vẫn bị người ta trêu chọc, nhưng cũng không hề khóc.

Lúc này còn mở to hai mắt nhìn bốn phía.

Đầy tò mò.

Huấn luyện viên Chu ôm em gái đi xuống trước, hắn vừa đi vừa cười:

"Đến rồi, mọi người xuống xe đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, lát nữa mười giờ sẽ bắt đầu thi!"

Huấn luyện viên Bàn Tử cũng duỗi thắt lưng: "Đúng vậy, đừng có mà lười biếng, lần này không thể thi rớt đâu đấy!”

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đã xuống xe.

Nhưng họ phát hiện, phía sau bọn họ, thế mà không có ai đi theo.

Huấn luyện viên Bàn Tử cũng phát hiện ra vấn đề này, hắn xoay người lại, nhíu mày nhìn về phía bọn họ:

"Các cậu làm gì đấy? Trương Kỳ, Vương Tiểu Kiến, xuống xe đi!”

Huấn luyện viên Bàn Tử gọi hai người kia, chính là hai người ngồi ở cửa.

Sau khi bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt có chút bối rối:

"Huấn luyện viên, thực ra tôi, chúng tôi có hơi lo lắng ..."

"Căng thẳng cái gì? Nhanh lên!”

Huấn luyện viên Bàn Tử lớn tiếng bảo, nhưng sau khi hô xong, tựa như ý thức được giọng nói của mình quá lớn quấy rầy đến hai đứa bé.

Hắn vội vàng hạ thấp giọng: "Chỉ thi một bài mà thôi, đừng chơi liều!”

“Nhưng mà..."

Trương Kỳ và Vương Tiểu Kiến lại nhìn thoáng qua nhau:

"Hai chúng tôi đều thi ba lần rồi."

Những người phía sau họ cũng ấm ức:

"Đúng vậy huấn luyện viên Chu, chúng tôi cũng đã thi hai lần rồi, nhưng vẫn không qua ..."

"Haiz? Tôi nói các cậu!"

Huấn luyện viên Bàn Tử đang định mắng họ.

Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng cười:

"Ai, đây không phải là huấn luyện viên Chu của trường lái xe Song Thành sao? Huấn luyện viên Dương? Các anh cũng ở đây à!”

“Tôi nghe nói năm trước các anh dẫn theo mười học viên đến thi, nhưng một người cũng không qua nổi!”

"Lần này thế nào? Có bao nhiêu người đây? Có thể thi qua không?”

Huấn luyện viên Bàn Tử chính là huấn luyện viên Dương mà bọn họ gọi.

Nghe thấy lời này, lời hắn muốn nói ra miệng bị đè trở về.

Sắc mặt huấn luyện viên Chu cũng khó coi:

"Huấn luyện viên Trịnh, anh xem anh nói kìa, sao có thể nhiều lần như vậy mà không qua được, lần này chắc chắn sẽ qua thôi!"

"Thật sao?"

Huấn luyện viên Trịnh cười tiến lên trêu chọc em gái trong lòng huấn luyện viên Chu:

"Sao còn mang theo cả em bé nữa vậy? Ha ha, chỉ là đứa bé này rất đáng yêu, các anh cố lên, lần trước trường lái xe Trấn Xuyên chúng tôi, mười người đi thi thì mười người đều qua hết!”

Sau khi nói xong, hắn khinh thường xoay người rời đi.

Sắc mặt của huấn luyện viên Chu càng khó nhìn hơn!

Năm trước, bọn họ đưa mười người đến thi!

Lần đó không biết xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều xuất hiện sai lầm lớn nhỏ.

Đến mức trường lái xe của họ đã trở thành trường kéo chân sau nhất trong tất cả các trường lái xe đến thi.

Còn bị cười nhạo rất lâu.

Không nghĩ tới chuyện này đã qua lâu như vậy, bọn họ vậy mà còn nhớ rõ.

Trương Kỳ và Vương Tiểu Kiến phía sau càng thêm khẩn trương.

Có bọn họ trong kỳ thi lần đó.

"Huấn luyện viên Chu, huấn luyện viên Dương, cái này..."

"Tôi nói không có việc gì thì không có việc gì, sợ cái gì? Cậu càng sợ càng thi không qua, tôi cũng không tin lần thi này trường chúng ta một người cũng không qua nổi! Trương Kỳ, ở trường lái xe cậu luyện tập tốt nhất, lát nữa các đến trước.”

"Tôi..."

Trương Kỳ trong nháy mắt lui về phía sau một bước, theo bản năng muốn đào thoát.

Ở trường lái xe hắn thực sự luyện tập tốt nhất.

Nhưng đó là trường lái xe.

Trạng thái trong kỳ thi và trạng thái bình thường, đó là hai khái niệm mà!

Người đầu tiên đi thi, áp lực tâm lý sẽ càng lớn.

Hắn không dám!

"Ai, ta nói cậu... Vương Tiểu Kiến, nếu không cậu là người đầu tiên đi?

Vương Tiểu Kiến cũng lui về phía sau một bước, thậm chí còn lui về phía sau Trương Kỳ.

Huấn luyện viên Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Các cậu thật đúng là..."

Lục Lập Hành không chút nghi ngờ, nếu không phải bởi vì trong lòng hắn đang ôm em gái.

Lúc này đã đi lên rồi.

Lục Lập Hành buồn cười đi tới:

"Huấn luyện viên Chu, tôi lên trước!"

Lúc này huấn luyện viên Chu mới phản ứng lại:

"A đúng đúng đúng, còn có cậu, cậu đến trước, cổ động viên bọn họ, cũng để cho những người cười nhạo chúng ta xem!"

"Ừm."

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Mọi người đừng sợ, lúc thi mọi người coi như luyện tập bình thường là được, nhớ kỹ điểm huấn luyện viên dạy, sau đó thuận theo tự nhiên."

Mọi người lúc này mới gật đầu: "Được, Lục huynh đệ, anh không sợ thi à? Anh phải thi qua đó, làm mẫu trước cho chúng tôi.”

“Không sợ!”

Lục Lập Hành nhìn bọn họ, càng cảm thấy buồn cười.

Hắn xoay người lại, tiến đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, cười nói:

"Vãn Thanh."

"Ừm?"

Cố Vãn Thanh đang tò mò nhìn tới nhìn lui, nghe thấy mình bị điểm danh, vội vàng quay đầu lại:

"Làm sao vậy?"

"Chờ đến em thi, có phải cũng sợ như vậy không?"

Vẻ mặt Cố Vãn Thanh căng thẳng, theo bản năng thốt ra:

"Không thể nào! Làm sao mà em lại sợ hãi?"

Ha ha ha."

Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, mấy người Trương Kỳ và Vương Tiểu Thấy trong nháy mắt nở nụ cười:

"Tình cảm giữa Lục huynh đệ và vợ thật tốt!"

"Được rồi được rồi, mọi người, em dâu đã nói mình không sợ, mấy tên đàn ông chúng ta có sợ hãi cũng chẳng phải chuyện như vậy, xuống xe đi, mọi người cố lên!"

"Cố lên!"

Lúc này mọi người mới lục tục xuống xe.

Thỉnh thoảng còn có người quay đầu lại nhìn Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cười.

Cố Vãn Thanh lập tức ngượng ngùng:

"Anh... Anh cố tình làm vậy, đúng không?”

Tên này, chính là vì để cho mọi người thả lỏng tâm tình, chọc cô.

Lục Lập Hành nhẹ nhàng chọc cái mũi nhỏ của cô:

"Em đoán xem."

Không đợi Cố Vãn Thanh phản ứng, hắn liền xoay người đi.

Cố Vãn Thanh đành phải thở phì phò đi theo.

Đoàn người cười nói cười đến địa điểm thi.

Thời điểm này, các trường lái xe khác đã bắt đầu.

Trường lái xe Trấn Xuyên huyện Trấn Xuyên vừa mới nói chuyện với bọn họ, chính là một trong số đó.

Lần này bọn họ đến 12 người.

Lúc này, đã có sáu người thi qua.

Huấn luyện viên Trịnh nhìn thấy bọn họ, tiến lại gần:

"Huấn luyện viên Chu, nhìn xem, chúng tôi đã có sáu người thi qua rồi, 50% rồi, sáu người còn lại tôi đảm bảo còn có thể thi qua ba đến bốn người, ha ha!"

Huấn luyện viên Chu đành phải cười cùng:

"Chúc mừng!"

“Ha ha ha!”

Huấn luyện viên Trịnh vừa tới gần bên này, vừa cười:

"Huấn luyện viên Chu, bằng không để tôi ôm em bé này một cái đi, tôi nói cho anh biết bí quyết, cam đoan lần sau các anh tuyệt đối không thảm như vậy nữa!"

Huấn luyện viên Trịnh vừa ở bên ngoài đã coi trọng đứa bé này.

Bộ dáng buồn ngủ mông lung kia thật sự là làm cho người ta nhịn không được muốn véo một cái.

Nhưng vừa rồi, hắn muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt huấn luyện viên Chu nên không nói.

Huấn luyện viên Chu vừa nghe lời này vội vàng lui về phía sau một bước.

"Vậy cũng không được, đây là con của một học viên bên chúng tôi, mang tới đây chơi, sao có thể để cho anh tùy tiện ôm được?"

"Học viên? Đưa em bé đi thi? Có thể thi qua không?"

“Này mà anh cũng không biết sao? Học viên này của chúng tôi rất lợi hại, treo cả đám học viên của anh lên đánh được đó anh tin không?”

Sắc mặt của huấn luyện viên Trịnh nhất thời đặc sắc hẳn lên…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment