"Treo đánh? Ha ha ha, huấn luyện viên Chu, anh có thấy không, người thứ bảy, người thứ bảy đã thi qua rồi, ai da, làm sao anh biết treo lên đánh?”
Huấn luyện viên Chu tái mặt: "Lát nữa anh sẽ biết!”
Huấn luyện viên Trịnh cười không ngậm miệng lại được:
"Ha ha, không phải tôi nói, không có kinh nghiệm của tôi, nếu hôm nay các người đều thi qua, tôi sẽ theo họ anh!!"
"Anh..."
Huấn luyện viên Chu hừ lạnh một tiếng, ôm em gái nghiêng sang bên cạnh.
Sau khi đến bên cạnh huấn luyện viên Dương và mấy người Lục Lập Hành bọn họ, hắn mới phẫn nộ đem chuyện vừa rồi kể lại một lần.
"Làm sao đây? Anh nói xem phải làm sao đây? Huấn luyện viên Trịnh này thực sự tức chết tôi! Còn muốn theo họ tôi nữa, một ngày nào đó tôi sẽ để anh ta gọi tôi là cha! Mấy người các cậu phải trút giận thay tôi.”’
Huấn luyện viên Dương thấy dáng vẻ của hắn, chỉ có thể an ủi.
"Quên đi, đừng tức giận với hắn, chúng ta quả thật không dám cam đoan sẽ thi qua hết, ai ~"
"Ai, tức chết tôi mà!"
Huấn luyện viên Chu dứt khoát ngồi xổm xuống.
Lục Lập Hành thấy vậy thì bước lên ôm em gái lại đưa cho Cố Vãn Thanh, hắn nghiêm túc nhìn xuống trường thi.
Sờ sờ cằm nói: "Lát nữa khi tôi thi sẽ xem chỗ nào không giống với trường lái xe của chúng ta, rồi trở về giảng giải với mọi người, mọi người khi thi nhớ đặc biệt chú ý một chút, như vậy thì tỷ lệ thi đậu mới có thể cao hơn một chút.”
Mọi người liên tục gật đầu: "Được, được, cám ơn Lục huynh đệ. ”
......
10 giờ.
Mười hai người của trường lái xe Trấn Xuyên đều đã thi xong.
Sáu người phía sau không lý tưởng như vậy.
Hai người thi qua, cộng với trước đó, bên bọn họ đã có tám người thi qua.
Mặc dù vậy, huấn luyện viên Trịnh vẫn không nhịn được mà đi khoe khoang.
"Ha ha, huấn luyện viên Chu, đến lúc các anh ra sân rồi, thế nào? Sợ không? Nhìn chúng tôi kìa, có tận tám người thi qua đó, hôm nay các anh có bao nhiêu người đi thi? Mười người? Có thể thi qua bốn người không?”
Huấn luyện viên Chu: ...
Hắn im lặng trợn mắt nhìn huấn luyện viên Trịnh một cái, không để ý tới hắn nữa.
Trực tiếp nói với Lục Lập Hành: "Cậu lên trước đi."
“Ừm."
Lục Lập Hành gật gật đầu, đặt anh trai trong ngực và em gái trong lòng Cố Vãn Thanh vào xe đẩy.
"Vãn Thanh, chăm sóc bọn nhỏ một lát, anh sẽ lập tức trở về."
"Ừm, được, chồng cố lên!"
Cố Vãn Thanh cười ngọt ngào.
Huấn luyện viên Trịnh vốn là muốn tiếp tục sử dụng người đầu tiên ra sân này để châm biếm huấn luyện viên Chu một lát
Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một màn này.
Hắn ngây ngẩn cả người.
Cả nhà này, sao ai cũng đẹp hết vậy?
Suy nghĩ lại, hắn có cảm giác mình hoàn toàn không sánh bằng người ta.
Cho dù thi qua thì thế nào?
Người ta hạnh phúc...
Nhưng huấn luyện viên Trịnh nhanh chóng lắc đầu, để cho mình tỉnh táo một chút.
"Tôi nói này chàng trai trẻ, hai đứa nhỏ này là con của cậu đúng không? Huấn luyện viên Chu có lẽ không nói cho cậu biết, đi thi kỳ thật rất khó, cậu dẫn theo gia đình, có thể thi qua sao?”
Lục Lập Hành gật đầu: "Hẳn là có thể được.”
Huấn luyện viên Trịnh còn định nói tiếp gì đó…
Lại bị huấn luyện viên Chu cắt ngang: "Được rồi được rồi, huấn luyện viên Trịnh, chuyện của chúng ta cũng không cần anh quan tâm đâu, anh cứ nhìn là được!”
Hắn đứng ở giữa huấn luyện viên Trịnh và Lục Lập Hành, ngăn cách hai người hoàn toàn.
Huấn luyện viên Trịnh gật đầu buồn cười: "Được, tôi nhìn xem."
Trong lúc nói chuyện, Lục Lập Hành đã đi tới trường thi.
Giám thị cũng lên xe ngồi ghế phụ.
Lục Lập Hành khách khí chào hỏi hắn , sau đó cũng lên xe.
Huấn luyện viên Trịnh thấy vậy,còn nhịn không được cà khịa:
"Hừ, tên này trông không nghiêm túc như vậy, khẳng định sẽ thi không qua."
Tuy nhiên chốc lát sau.
Hắn sợ ngây người...
Chỉ thấy bên trong xe, Lục Lập Hành đã chuẩn bị tốt tất cả.
Sau đó chậm rãi khởi động xe, mỗi trình tự đều làm rất nghiêm túc, lại còn tiêu chuẩn!
Lái vào chỗ đầu tiên.
Hắn thậm chí không hề dừng lại đã hoàn thành rồi.
Sau đó là chỗ thứ hai, thứ ba...
Chỗ thứ tư...
Huấn luyện viên Trịnh trơ mắt nhìn Lục Lập Hành lái xe, thi xong tất cả các hạng mục.
Trong khi đó, giám khảo vậy mà không bảo dừng lại.
Chờ cho đến khi tất cả các hạng mục kết thúc.
Huấn luyện viên Trịnh nâng má lên: "Chẳng lẽ, thi qua rồi?”
Huấn luyện viên Chu hừ lạnh một tiếng, cố ý tăng giọng, gọi Lục Lập Hành dừng xe chuẩn bị xuống xe:
"Sao rồi? Lục huynh đệ?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Vẫn được. "
Huấn luyện viên Chu tiếp tục cao giọng: "Bao nhiêu điểm?"
Lục Lập Hành còn chưa trả lời, giám khảo bên cạnh đã ngạc nhiên bảo:
"100 điểm! Chàng trai này không tệ, là người lái xe tốt nhất hôm nay!"
Huấn luyện viên Chu trong nháy mắt lộ ra nụ cười đắc ý:
"Tốt như vậy à! Không tệ, không tệ! ~"
Bên cạnh, sắc mặt huấn luyện viên Trịnh nhất thời cực kỳ khó coi, vẻ mặt hắn nghi hoặc:
"Thi tốt như vậy?"
Lục Lập Hành đã trở lại thuận thế tiếp một câu:
"Là huấn luyện viên Chu dạy tốt."
Huấn luyện viên Trịnh: ...
Tuy rằng lời này không sai, nhưng luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái là chuyện gì thế?
Hắn còn muốn nói gì đó, lại bị huấn luyện viên Chu ra lệnh đuổi khách:
"Huấn luyện viên Trịnh, Lục huynh đệ chúng tôi muốn trao đổi bí kíp với các học viên khác một chút, anh còn ở bên này không tốt lắm thì phải?"
"Tôi..."
Huấn luyện viên Trịnh nghẹn lại một hơi, đành phải thở phì phì rời đi.
Những học viên khác chạy tới:
"Lục huynh đệ thế nào? Có gì phải chú ý không?”
“Chỗ nào không giống?
Lục Lập Hành trầm tư một lát, nói hết những chỗ khác nhau mình vừa ghi nhớ cho bọn họ biết.
Mọi người nghe xong đều liên tục gật đầu:
"Được, chúng tôi biết rồi!"
"Cảm ơn Lục huynh đệ, tôi cảm thấy hôm nay tôi cũng có thể thi qua."
“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy.”
Tiếp theo, chính là đến lượt bọn họ thi.
Bởi vì có Lục Lập Hành nhắc nhở, mỗi một học viên đều phát huy cực kỳ ổn định.
Lúc này đây, mười người bọn họ thì có chín người thi qua.
Người duy nhất không thi qua, là người mới vừa học chưa được mấy ngày.
Huấn luyện viên Chu nhất thời cực kỳ hài lòng!
Khi đi ngang qua huấn luyện viên Trịnh, hắn cũng không thể không khoe khoang:
"Ha ha, huấn luyện viên Trịnh, anh nhìn chúng tôi xem, đáng tiếc có một người không thi qua, aizz, anh có đề nghị hay ho nào cho chúng tôi không? Bây giờ tôi đang rảnh rỗi, muốn nghe xem.”
Huấn luyện viên Trịnh: ...
Vừa mới nãy nhìn thấy bọn họ thi qua từng người một, hắn đoán được huấn luyện viên Chu nhất định sẽ đắc ý.
Muốn rời đi nhưng chưa kịp.
Bây giờ thì tốt rồi.
Hắn một câu cũng không nói nên lời, đành phải hừ lạnh một tiếng nói:
"Chờ lần sau, lần sau chúng tôi nhất định vượt qua các người!"
Sau khi nói xong, hắn thở phì hô rời đi.
“Ha ha, vậy tôi chờ anh lần sau nhé!”
Huấn luyện viên Chu hét lên theo bóng lưng của hắn.
Huấn luyện viên Trịnh ngay lập tức chạy nhanh hơn.
Huấn luyện viên Chu và huấn luyện viên Bàn Tử thấy vậy thì đặc biệt vui vẻ.
“Ha ha, hôm nay quả thực chính là ngày chúng ta nở mày nở mặt.”
“Đi đi đi, các huynh đệ, mời các cậu đi ăn cơm, ăn xong chúng ta lại về nhà!”
"Lục huynh đệ, cậu đúng là phúc tinh của chúng tôi, ha ha, đi đi đi dẫn theo các bảo bảo, chúng ta đi chơi thôi..."
Lục Lập Hành đành phải mang theo Cố Vãn Thanh, bất đắc dĩ đuổi theo.
......
Tỉnh thành.
Từ Lập ở nhà uống trà cả buổi sáng, luôn cảm thấy có chút bất an.
Hắn gọi trợ lý khẩn trương hỏi.
"Thế nào? Đã gọi điện chưa? Ông chủ Kim có đến bệnh viện không?”
Từ khi Lục Lập Hành nói chuyện của Kim Trì, hắn đặc biệt để ý, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.
------
Dịch: MBMH Translate