rần Tinh rối rắm nhíu lại: "Không, bên kia nói ông chủ Kim bận rộn quá, muốn qua một thời gian nữa mới đi, cho nên không vội..”
“Úi chà, vậy phải làm sao bây giờ!”
Từ Lập đứng lên từ chỗ ngồi, sốt ruột đi tới đi lui.
Trần Tinh thấy vậy, nói nghi hoặc mấy ngày nay chôn sâu trong lòng mình ra:
"Ông chủ, tôi thấy ngày thường ông chủ Kim rất bình thường mà, sao ngài vẫn lo lắng ngài ấy đi bệnh viện đây? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì một câu nói của Lục tiểu ca sao?”
Từ Lập gật gật đầu: "Đúng vậy, cô không hiểu đâu, một khi Lục huynh đệ nói lời này, vậy chứng tỏ chuyện đó rất là nghiêm trọng, lúc trước hắn ở thôn bọn họ, chỉ bằng vào lời tiên tri này mà đã cứu được rất nhiều người, còn có rất nhiều trẻ nhỏ!"
“Khụ.”
Trần Tinh có hơi không thể tin được: "Ông chủ, trước khi ngài đến thôn Lục gia, ngài vốn không hề tin những thứ này!”
“Đúng vậy,lúc trước tôi ghét nhất những thứ này, nhưng khi cô thực sự gặp rồi mới biết được, có một số việc không thể không tin, tôi cũng không biết Lục huynh đệ thông qua biện pháp gì để dự đoán những chuyện này, nhưng rất chuẩn! Hắn bảo tôi nhìn trông kỹ ông chủ Kim, vậy đương nhiên là tôi không thể lơ là được, huống hồ tôi cũng không hy vọng ông chủ Kim gặp chuyện!”
Tên kia ngoại trừ quá cưng chiều con mình ra thì coi như là một người cực tốt!
Trần Tinh nghe đến đây, lo lắng hỏi:
"Vậy phải làm sao bây giờ? Vấn đề bây giờ là, bọn họ không vội!”
“Làm sao bây giờ làm sao đây? Để tôi nghĩ đã.”
Từ Lập đi tới đi lui trong văn phòng.
“Có rồi, cô biết số điện thoại của Kim Lâm không? Đứa con trai lão Kim Trì yêu thương nhất ấy, lời của con mình chắc chắn hắn ta sẽ nghe thôi, để tôi gọi điện cho cậu ấy, để cậu ấy nói.”
“Số điện thoại thì có đó, nhưng vốn là Kim Lâm dường như cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
“Không thử một chút làm sao biết được? Đưa đây, điện thoại…”
Trần Tinh đành phải tìm số điện thoại của Kim Lâm từ trong danh bạ điện thoại của mình:
“À, đây rồi.”
“Ừm, để tôi gọi điện thoại cho cậu ta.”
…
Trường Đại học Công nghiệp tỉnh.
Trên sân tập.
Một thiếu niên mặc quần áo thể thao đang nhảy lên ném bóng vào rổ.
Sau khi lưu loát hoàn thành động tác xinh đẹp đó, hắn vững vàng rơi xuống đất.
“Kim Lâm Kim Lâm, đẹp trai quá.”
Kim Lâm tiêu sái đứng thẳng, rắm thối vẩy tóc, sau đó ra hiệu cho thiếu niên bên cạnh:
“Ai? Lô Địch, Lâm Vãn m có ở trên sân không?”
Mập mạp đeo kính đen bên cạnh vội vàng nhìn quanh bốn phía.
Vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Lâm Vãn m, Lâm Vãn m?”
“Hả? Trước đó còn ở đây mà, hiện giờ sao không thấy nữa rồi? Hay là mới vừa đi thôi?”
Kim Lâm đánh một quyền lên vai hắn:
“Tên nhóc cậu, chẳng phải cậu nói với tôi là hôm nay Lâm Vãn m sẽ đến sân tập của trường chúng ta hả?”
“Tôi, tôi cũng không biết nữa.”
Mập mạp lập tức mặt mày ủ rũ.
“Hôm nay là trận đấu bóng rổ của trường chúng ta và đại học y khoa, theo lý thuyết Lâm Vãn m chắc hẳn sẽ đến cổ vũ cho sinh viên trường bọn họ, sao lại không đến được?”
“Haiz… cậu…”
Kim Lâm nhất thời chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cậu nói cậu xem, nghe ngóng được tin tức cũng là giả nữa!”
Kim Lâm có chút mất mát.
“Quên đi, đánh xong rồi, chúng ta trở về thôi.”
Mập mạp thấy tâm trạng Kim Lâm không ổn, vội vàng đuổi theo:
“Haiz? Kim Lâm, nếu không chúng ta đừng nghĩ đến Lâm Vãn m nữa, cô ấy rốt cuộc cũng là người của đại học Y Khoa đối diện đấy, cách xa trường chúng như như vậy, trường chúng ta cũng có hoa khôi cơ mà? Hơn nữa dù người ta có tới cũng tới cổ vũ cho trường người ta, chúng ta…”
Mập mạp còn chưa dứt lời đã bị Kim Lâm chặn đường.
Kim Lâm tức hổn hển xoay người:
“Cậu thì biết cái gì? Thích một người còn có thể chần chừ à? Ông đây chỉ thích Lâm Vãn m đó được chưa?”
Mập mạp nhất thời không dám nói tiếp nữa.
“Được, được rồi.”
Thấy Kim Lâm còn đang nổi nóng, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng, tự hỏi làm sao mới có thể để tâm trạng Kim Lâm tốt hơn một chút.
Rất nhanh.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn:
"Lâm Tử, nếu không, chúng ta ra tiệm net chơi game đi?"
Sở thích lớn nhất của Kim Lâm chính là chơi game.
Hơn nữa, còn thường xuyên kéo theo bọn họ chơi chung.
Thường xuyên nạp tiền mua đạo cụ cho bọn họ.
Rất hào phóng.
Đương nhiên, hắn chơi game quả thật cũng giỏi.
"Chơi game gì? Ông đây còn chưa nhận được tiền, thật đấy, còn phải kéo đến khi tôi về mới đưa tôi tiền, về ký túc xá trước đi.”
Kim Lâm vừa nói, vừa tiêu sái ném áo khoác lên vai.
Sau khi mặc áo khoác, hắn huýt sáo với xung quanh.
Đi thẳng về phía trước.
Không ai thấy, tuy nhóm của hắn đã thắng trận bóng rồi.
Nhưng trong mắt hắn lại có chút mất mát.
Lâm Vãn m...
Hẳn là, sẽ không nhớ rõ hắn nhỉ?
Dù sao.
Sau lần gặp nào, cô ấy cũng sẽ coi như không nhìn thấy.
Kim Lâm không biết là.
Sau khi hắn rời đi, cách đó không xa, ở góc rẻ chỗ đám cây.
Một nhóm nữ sinh đang tụ lại một chỗ ồn ào nói chuyện phiếm.
Cô gái ở giữa cột đuôi ngựa cao.
Dáng người thon dài.
Dường như cô cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Kim Lâm vừa mới quay đầu đi.
Sau đó, hơi nhếch khóe môi lên.
Nở nụ cười.
Bên cạnh, cô gái đang nói chuyện phiếm với cô vẻ mặt mờ mịt.
Cô giơ tay lên, lắc lư trước mặt cô gái tóc đuôi ngựa.
"Này? Vãn m?”
“Lâm Vãn m, cậu đang nhìn gì vậy?”
Bị gội như thế, lúc này Lâm Vãn m mới tỉnh táo lại.
Cô vội vàng nói:
"À, không, không có gì."
Nhưng cô gái bên cạnh lại nở nụ cười.
Cô nhìn theo ánh mắt Lâm Vãn m.
Khi nhìn thấy thiếu niên khoác áo khoác trên vai.
Cô sửng sốt: "Kim Lâm? Vãn m, không phải là cậu coi trọng Kim Lâm rồi đó chứ?"
“Hả? Không, không!”
“Không có là tốt rồi, tuy rằng hiện tại sinh viên đại học có thể yêu đương, nhưng Vãn m, thành tích của cậu tốt như vậy, cũng không thể bởi vậy mà bị chậm trễ, hơn nữa, Kim Lâm tuy bộ dạng đẹp một chút, nhưng không học vấn không nghề nghiệp, tôi nghe nói cậu ta vào trường được đều là thành tích ba cậu ta mua cho cậu ta đó! Tất cả đều là giả, vừa nhìn đã biết là phần tử mục nát, các cậu không hợp đâu!"
“Thật sao?”
Lâm Vãn m hơi cúi đầu.
"Đúng vậy đúng vậy, dạng thiếu gia ăn chơi này muốn tới làm gì? Đi, chúng ta cũng về trường học thôi, aiz, không ngờ trường học của chúng ta thế mà thôi rồi.”
Cô kéo cánh tay Lâm Vãn m lên.
Lâm Vãn m đành phải vừa đi, vừa cười an ủi:
"Người ta là nam sinh đại học Công Nghiệp, chúng ta là đại học Y Khoa, nữ sinh nhiều hơn một chút, thua cũng rất bình thường."
"Hừ hừ hừ, Vãn m sao cậu có thể nói dùm người ngoại vậy?”
Thiếu nữ bĩu môi.
Lâm Vãn m cũng không nói gì, đi theo cô nói cười cười ra khỏi trường.
Lúc này Kim Lâm đã trở về phòng ngủ.
Hắn đặt áo khoác xuống, lau mồ hôi trên tóc, gọi:
"Lư Diệu Văn, đi, đi tắm!"
Lư Diệu Văn chính là bạn mập mạp kia.
Hắn vội vàng đáp lại một tiếng:
"Được ~"
Kim Lâm thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại hắn vang lên...
------
Dịch: MBMH Translate