Kim Lâm mất kiên nhẫn nhận điện thoại.
“Lão Kim, chả phải đã nói cuối tuần gặp à? Gọi điện thoại giờ này làm gì?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ:
“Là Kim Lâm phải không? Xin chào, chú là Từ Lập, cháu đã từng nghe nói đến rồi nhỉ?”
“Chú Từ?”
Kim Lâm biết Từ Lập, còn là Kim Trì nói cho hắn biết.
Lúc nào Kim Trì không có chuyện gì sẽ với hắn một số chuyện liên quan đến kinh doanh.
Tên của những ông chủ lớn đó, hắn đã nghe qua hết rồi.
Từ Lập vội vàng nói: “Là thế này, chú có chuyện muốn báo với cháu.”
Kim Lâm gật đầu: “Chú nói đi.”
Từ Lập bối rối trong chốc lát, vẫn quyết định nói chi tiết:
“Chuyện là, ông chủ Kim, cũng chính là cha cháu, gần đây hắn có thể sẽ gặp một ít tai nạn khó hiểu, hậu quả cũng sẽ tương đối nghiêm trọng, chú muốn nói với cháu, cháu có thể nói với cha cháu không, bảo hai ngày nay hắn đi kiểm tra thử? Chú sợ hắn trĩ hoãn lâu quá sẽ không ổn.”
Kim Lâm nhất thời nhíu mày:
“Cái gì? Nghe nói? Chú nghe ai nói?”
“Một người anh em của chú, họ Lục.”
Kim Lâm nghe xong lời này trong nháy mắt không còn kiên nhẫn nữa.
“Chú Từ, người chú nói không phải là nhà thiết kế họ Lục mà cha cháu nói đó chứ? Sao vậy? Không làm nhà thiết kế nữa mà chuyển sang đi lừa đảo rồi à?”
Từ Lập vừa nghe lời này, vội vàng giải thích: "Không có không có, cháu nghe chú nói, chuyện này liên quan đến sức khỏe thậm chí mạng sống của ông chủ Kim, cháu cũng biết cha cháu mà, hắn vẫn cảm thấy mình không có vấn đề gì, chú nghĩ hắn sẽ nghe lời cháu, nên đi kiểm tra thân thể, thật sự không có việc gì thì thôi, chúng ta cũng không thể lấy mạng sống của ông chủ Kim ra đùa..."
Kim Lâm càng nghe càng tức giận:
"Được rồi chú Từ, cháu cũng không biết vị Lục huynh đệ này đã cho các chú uống mê hồn canh gì, ai nấy cũng tín nhiệm hắn như vậy, cha cháu cũng nói thiết kế của hắn rất đẹp, tiền cũng không thèm gửi cho cháu, không cho cháu về trước, cháy không muốn nghe những chuyện này, có chuyện nên cháu cúp máy đây..."
Nói xong, Kim Lâm trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Lập bên này lập tức vô cùng sốt ruột:
"Alo? Alo? Người đâu rồi? Đừng cúp~"
Phát hiện không nghe thấy giọng nói nữa, Từ Lập mới thở dài:
"Ai, hai cha con này thật đúng là..."
Trần Tinh bên cạnh cũng vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Không đồng ý?"
“Đúng vậy!”
"Ai, nói lời này ra quả thật cũng không có ai tin, nếu không chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?"
"Cũng chỉ có thể như vậy..."
Từ Lập nói xong, mất mát cất điện thoại đi!
Nhưng đúng lúc này.
Hắn đột nhiên cảm giác được điện thoại của mình lại đổ chuông.
Từ Lập vội vàng nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia là giọng nói của Kim Lâm:
"Alo ông chủ Từ, cháu nhớ ra một biện pháp.”
“Biện pháp gì?
"Biện pháp để cha cháu đến bệnh viện kiểm tra..."
"Chậc..."
Từ Lập sửng sốt.
Tên nhóc này, sao không theo lẽ thường mà ra bài cơ chứ.
Lúc này Kim Lâm cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn hắng giọng, nói:
"Cháu nói với ông ấy ngày mai chú đi kiểm tra sức khỏe, cháu bảo ông ấy đi theo chú, ông ấy nhất định sẽ đi, đi bệnh viện nhân dân đúng không? Số tiền này cứ để lão Kim trả, cảm ơn ông chủ Từ.”
Nói xong.
Kim Lâm trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Lập lại vẻ mặt mờ mịt: "Alo? Alo? Kim Lâm?”
Tên nhóc này, sao lại xúc động như vậy chứ?
Từ Lập bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lộ ra ý cười.
Trần Tinh thấy vậy, tràn đầy tò mò:
"Sao vậy? Kim Lâm đồng ý rồi à?”
“Đúng vậy, nói để ngày mai đi!”
"Nhưng mà, không phải hắn vừa mới từ chối sao?”
Trần Tinh nghĩ không ra.
Người vừa mới thề son sắt hết sức tức giận, sao đột nhiên đồng ý cơ chứ?
Từ Lập buồn cười nhìn cô:
"Chuyện này cô không hiểu à? Dù sao đó cũng là cha ruột của hắn, tên nhóc này tuy rằng miệng cứng, nhưng trong lòng khẳng định vẫn nghĩ đến ông chủ Kim, thôi, vừa vặn tôi cũng nhàn rỗi, kiểm tra sức khỏe cũng tốt!”
Nói xong, Từ Lập liền đi an bài.
......
Trong khuôn viên trường, Kim Lâm cúp điện thoại xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc hắn vừa nhận được điện thoại của Từ Lập, quả thật rất tức giận.
Nhưng cúp điện thoại xong, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Vạn nhất lão Kim thật sự sẽ...
Đó sẽ là hậu quả mà hắn không thể tiếp nhận nổi.
Nhưng sau khi gọi điện thoại, Kim Lâm cảm thấy mình có chút buồn cười.
Hắn lắc đầu: "Quên đi, coi như để lão Kim phòng bệnh một chút nhỉ? Về phần tên họ Lục đó, nếu như cho rằng như vậy là có thể từ tiền của Kim gia, vậy hắn cũng quá ngây thơ."
“Lâm, đi rồi! Sao hôm nay lại chơi liều vậy?”
“Tới đây!”
...
Huyện Song Thành.
Đoàn người Lục Lập Hành rất nhanh đã đến trường lái xe.
Anh xuống xe, đẩy nhóm bảo bảo và Cố Vãn Thanh cùng một chỗ, đang muốn đi về nhà.
Lại bị huấn luyện viên Chu ngăn lại.
"Các cậu chờ một chút, tôi đưa hai người trở về."
"Huấn luyện viên Chu, không cần đâu, không xa lắm, tự bọn tôi có thể trở về.”
“Vậy cũng không được, cậu chính là phúc tinh của trường lái xe chúng ta, vốn gần đây người báo danh không nhiều lắm, nói chúng ta không biết dạy, tỷ lệ thông qua quá thấp, rất nhiều người đều đi báo danh học lái xe ở huyện thành kế bên, nhưng trải qua chuyện hôm nay, tôi tin tưởng, về sau sẽ không có tình huống này, nữa đi thôi Lục huynh đệ."
Huấn luyện viên Chu đã mở cửa xe.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ đành phải lên xe theo.
Cả hai đứa trẻ đều ngủ thiếp đi rồi.
Hắn và Cố Vãn Thanh mỗi người ôm một người.
Chẳng bao lâu đã về đến nhà.
Lúc này trong viện.
Lục Thiên Thiên đang sốt ruột ở trong sân chơi cục đá.
Cô bé vừa chơi vừa bĩu môi:
"Anh hai và chị dâu khi nào trở về vậy ạ?"
"Cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ khi nào trở về ạ? Thiên Thiên nhớ bọn họ!”
Lục Lập Chính ngẩng đầu lên, lườm cô bé một cái:
"Em làm xong đề toán hôm nay thì bọn họ sẽ trở về."
"Nhưng toán học khó quá ~"
Lục Thiên Thiên ấm ức nước mắt cũng sắp rơi xuống.
"Thiên Thiên không học được.”
Lục Lập Chính: ...
"Tiêm Thiên, em có biết lúc trước em thi toán bao nhiêu điểm không?"
"Một trăm điểm, các thầy cô nói, em vẫn luôn đạt điểm tuyệt đối, em là tấm gương của trường chúng ta đấy~"
Lục Thiên Thiên kích động giơ tay lên.
Lục Lập Chính bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Lục Thiên Thiên, tỉ mỉ ở trong lòng, nói lời Lục Lập Hành đã nói với mình hết lần này đến lần khác.
“Em gái ruột em gái ruột em gái ruột em gái ruột em gái ruột.”
Sau năm lần, hắn bình thường trở lại.
"Quên đi, để anh đến dạy em, lấy quyển bài tập ra, từng đề từng đề ~"
Lục Thiên Thiên ấm ức gật đầu.
Cất hòn đá yêu quý đi, xoay người vào phòng lấy vở bài tập.
Cô bé vừa đi, vừa hét lên trong lòng:
Cháu trai nhỏ, cháu gái nhỏ mau trở về ~
Mau trở về cứu cô út~
Một lát sau.
Lục Thiên Thiên bỗng nhiên nghe tiếng cửa vang lên một tiếng.
Tiếp theo, là một tiếng khóc mềm mại:
"Oa oa oa~"
Tiếp theo, là thanh âm của Lục Lập Chính:
"Anh hai chị dâu, hai người trở về rồi sao? Thi sao rồi?”
Lục Thiên Thiên trong nháy mắt cười cong khóe mắt…
------
Dịch: MBMH Translate