Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 447 - Chương 447 - Cô Cháu Người Ta Tương Thân Tương Ái Nữa, Anh Ở Chỗ Này Rất Dư Thừa Đấy!

Chương 447 - Cô Cháu Người Ta Tương Thân Tương Ái Nữa, Anh Ở Chỗ Này Rất Dư Thừa Đấy!
Chương 447 - Cô Cháu Người Ta Tương Thân Tương Ái Nữa, Anh Ở Chỗ Này Rất Dư Thừa Đấy!

Lục Lập Hành đưa món quà nhỏ mình thuận tay mua cho cô bé.

“Được.” Lục Thiên Thiên đưa tay ra nhận lấy.

Nhưng chỉ một giây sau, cô bé liền ném món quà lên trên mặt bàn, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh xe đẩy cho trẻ sơ sinh, bế em gái nhỏ vừa mới mở mắt lên.

“Cháu gái nhỏ, cô rất nhớ cháu đấy, cháu có nhớ cô không?”

Cô bé dường như cũng không để ý tới Lục Lập Hành, trong mắt chỉ có hình ảnh bảo bảo nhỏ, vừa nói còn vừa đưa mặt tới gần, cọ cọ lên má mềm mịn của em bé, cả gương mặt đều tràn đầy sự thoả mãn.

Bé gái vốn vừa mới tỉnh lại, đang muốn ngáp đã há hốc mồm sững sờ nhìn, cái ngáp đã tới miệng cũng biến mất luôn, khuôn mặt nhỏ tròn vo sầu thành một đống.

Ý thức được bản thân mình không có khả năng thoát khỏi sự chà đạp này, bé gái vừa sầu vừa khổ, buồn bã nhăn đôi lông mày nhỏ lại, vẻ mặt bối rối cọ cọ má với Lục Thiên Thiên. Sau đó, dường như biết được người này là cô của mình, vẻ mặt lúc này mới tốt hơn một chút.

Bé gái bày tỏ thái độ cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa, duy trì tư thế muốn khóc mà không khóc được, tuỳ ý để Lục Thiên Thiên chà đạp.

Lục Lập Hành vốn đang định nói với Lục Thiên Thiên, phát hiện mình hoàn toàn bị phớt lờ thì đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi: “Ai, đi thôi Vãn Thanh, chúng ta đi vào trước, để Thiên Thiên chăm sóc bọn nhỏ đi.”

Cố Vãn Thanh liếc mắt đã nhìn ra tâm tư nhỏ của Lục Lập Hành. Cô cúi đầu cười nhẹ: “Được, đi thôi.”

Sau đó thuận tay đẩy chiếc xe đẩy trẻ em theo cùng, bé trai vẫn còn đang ngủ say cũng bị đẩy theo.

Cô theo Lục Lập Hành đi vào trong nhà.

Đi được mấy bước, Cố Vãn Thanh lại thấy Lục Lập Hành tươi cười quay đầu lại nhìn mình.

Ánh mắt kia tràn đầy sự cưng chiều!

Nhưng trong đó còn có cả sự bất đắc dĩ!

Cố Vãn Thanh không nhịn được nhẹ nhàng kéo tay hắn một cái:

“Được rồi, đừng đứng đây nhìn cô cháu chúng nó tương thân tương ái nữa, anh ở chỗ này rất dư thừa đấy!”

“Ai…”

Lục Lập Hành lại thở thật dài một hơi, sau đó mới quay đầu đi tiếp.

Trong lòng lại tràn ngập chờ mong.

Có lẽ là mấy năm sau, khi các bảo bảo của hắn trưởng thành rồi, chuyện đầu tiên khi về nhà liệu có phải là theo chân cô nhỏ nhà mình không?

Theo đuôi Thiên Thiên, để cô bé mang hai đứa đi chơi.

Cái này có vẻ như cũng không tệ lắm.

“Anh hai, anh thi thế nào rồi?”

Giọng nói của Lục Lập Chính kéo Lục Lập Hành quay về thực tế.

Hắn nhẹ gật đầu: “Ừm, rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi. À đúng rồi, anh hai, cha mẹ bảo hôm nay nhà cô họ Tú Lan trở về, muốn tới nhà chúng ta ăn cơm, nhờ chị dâu giúp thu dọn một chút!”

“Cô họ Tú Lan?”

“Vâng! Mẹ nói cô họ Tú Lan vẫn luôn đối xử với nhà chúng ta rất tốt, chúng ta phải chiêu đãi nhà họ thật tốt mới được.”

“Được! Lát nữa anh đi mua đồ ăn.”

Người được gọi là cô họ Tú Lan kia tên đầy đủ là Lâm Tú Lan.

Là con gái nhà chị cả của Lục Kiến Châu.

Lâm Tú Lan còn có chút giống Lục Kiến Châu, tính tình chất phác đàng hoàng, về sau bà đến huyện khác sống.

Lục Lập Hành nhớ tới khuôn mặt tròn trịa của bà, cười lên một cái hai mắt sẽ híp lại, đôi mắt ấy có chút giống với đôi mặt nhỏ của Tiểu Thiên Thiên.

Bà năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, là một người phụ nữ trung niên hoà ái dễ gần.

Nhà bà có hai đứa, một trai một gái.

Con trai thì lớn hơn Lục Lập Hành vài tuổi, hiện đang làm ăn ở bên ngoài, nhưng cụ thể là làm cái gì thì Lục Lập Hành không biết.

Tuổi con gái bà không chênh lệch nhiều so với Lục Lập Hành. Cô đi theo anh trai, giúp đỡ anh trai trong công việc.

Lâm Tú Lan và Lục Kiến Châu từ nhỏ đã có quan hệ không tệ, thường xuyên cùng nhau xuống sông mò cá, lên núi móc trứng chim.

Sau này, bởi vì gả đi hơi xa một chút, cơ hội gặp mặt nhà bà cũng không nhiều, nhưng cứ cách một hai năm vào dịp tết sẽ lui tới một lần.

Năm mới năm nay nhà bà không tới, Lục Lập Hành cứ tưởng là phải đợi tới sang năm mới gặp được.

“Sao nhà cô lại tới lúc này vậy?” Lục Lập Hành có chút tò mò hỏi.

Lục Lập Chính gãi đầu một cái: “Hình như là có chút việc gì đó thì phải, cụ thế thế nào thì em cũng không biết.”

Lục Lập Hành nghi ngờ nhăn lông mày, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nghỉ ngơi thêm vài phút đồng hồ, hắn và Cố Vãn Thanh bắt đầu đi dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó cùng đi mua đồ ăn về nấu cơm.

Lục Thiên Thiên chăm sóc hai đứa bé rất tốt, Cố Vãn Thanh nhờ vậy cũng yên lòng giúp đỡ Lục Lập Hành.

Đến sáu giờ chiều.

Cửa sân bị đẩy ra.

Lục Lập Hành nghe một trận tiếng cười vui vẻ truyền tới:

“Ha ha ha ha, cũng coi như không tệ đâu, Kiến Châu, Thu Linh, không nghĩ tới hai em đều ở lại căn nhà ở huyện thành này!”

Người nói chuyện chính là Lâm Tú Lan.

Chỉ thấy bà mặc một bộ quần áo rất mộc mạc, tóc búi cao, cuộn tròn ở phía sau, cộng thêm dáng người hơi mập, cả người tỏa ra vẻ chất phác.

Bên cạnh bà là Trần Thu Linh đang vừa cười vừa nói.

Đi theo phía sau là một người đàn ông cao hơn bà một cái đầu. Người này, Lục Lập Hành nhận ra, là con trai của Lâm Tú Lan, anh họ của hắn: Tề Nguyên.

Hắn cứ cúi đầu mà đi, không nói lời nào, sắc mặt cũng có vẻ ngột ngạt.

Dường như là thấy đã vào trong nhà Lục Lập Hành, hắn liền hơi hơi ngẩng đầu lên, yên lặng mỉm cười.

“Mợ, căn nhà này quả thật không tệ!”

Trần Thu Linh được khen như vậy, cả mặt đều tràn đầy ý cười: “Ha ha ha, nhìn hai mẹ con người tung người hứng kìa, nhà này quả thật là không tệ, có điều so ra thì vẫn kém nhà mọi người, Tiểu Nguyên, nghe nói cháu ở huyện thành đã mua được cả một biệt thự lớn rồi à?”

“À…” Tề Nguyên lúng túng cười, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.

Trần Thu Linh nhận ra được có chuyện gì không đúng, bà thu hồi lại nụ cười, hỏi: “Thế nào? Tiểu Nguyên?”

Lâm Tú Lan liền tranh thủ giữ bà lại: “Thu Linh, chúng ta đừng nói cái này nữa, đi đi đi, đi xem các bảo bảo một chút nào, Tiểu Hành và Vãn Thanh không phải vừa sinh được hai đứa trẻ kháu khỉnh sao? Mấy đứa nó đâu rồi?”

Trần Thu Linh cũng bị lời này kéo lại: “Đúng đúng đúng, Tiểu Hành, chúng nó đâu rồi?”

Lục Lập Hành nhô đầu từ trong bếp ra: “Chào cô, chào anh họ, hai đứa nhỏ vừa được Thiên Thiên mang ra ngoài dạo chơi rồi ạ, chắc là cũng sắp về rồi đấy.”

Cố Vãn Thanh tay cầm cọng rau xanh, đi tới phía sau lưng Lục Lập Hành: “Chào anh họ, chào cô.”

Thấy bọn họ, ánh mắt Lâm Tú Lan tràn đầy vẻ hâm mộ: “Con bé Vãn Thanh này càng ngày càng xinh đẹp rồi, Tiểu Hành thế mà cũng biết nấu cơm rồi đấy, ha ha ha, cô nhớ trước đó cháu còn rất biết nghịch ngợm!”

Nói đến chuyện trước đó, Lục Lập Hành ít nhiều cũng có chút xấu hổ: “Thật ngại quá ạ, trước đây làm phiền cô nhiều rồi.”

Lâm Tú Lan liền cười nói: “Không sao, tất cả mọi người đều là người một nhà cả, trước đây cháu tuổi còn nhỏ, nghịch ngợm chút cũng là điều bình thường, cháu xem bây giờ này, tốt biết bao nhiêu chứ!”

Thấy hai người còn muốn hàn huyên, Trần Thu Linh liền trực tiếp kéo Lâm Tú Lan lại, thầm thì: “Chị à, chị để Tiểu Hành đi nấu cơm đi, nếu không thì biết bao giờ chúng ta mới được ăn chứ, đi, em đưa chị vào trong nhà tham quan.”

“Được được được, Tiểu Nguyên, con cũng tới đây!”

Tề Nguyên nhẹ gật đầu, đuổi theo phía sau hai người.

Lục Lập Hành quan sát ba người đi vào nhà, ánh mắt sâu xuống.

Hắn nhớ anh họ Tề Nguyên là một người nói rất nhiều, lại đặc biệt cởi mở. Chính là người thường được gọi là con nhà người ta trong mắt thân thích.

Nhưng mà hôm nay sao sắc mặt anh ấy lại cứ âm trầm thế?

“Sao vậy?”

Cố Vãn Thanh thấy hắn bất động thì khó hiểu hỏi.

“Vãn Thanh, em có cảm thấy hôm nay anh họ Tề Nguyên có chút không bình thường không?”

“Ừm?” Cố Vãn Thanh cũng hơi nhíu mày…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment