“Quả thật có chút không bình thường!” Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: “Em nhớ cha mẹ nói anh ấy rất hay nói.”
“Đúng vậy, trước kia anh ấy rất thích kể với chúng ta mấy chuyện kỳ lạ hiếm gặp ngoài đời, hôm nay sao lại không thấy nói tiếng nào vậy chứ?”
“Có lẽ là vì chưa quen đi? Đi, trước nấu cơm đã, đến lúc ăn cơm lại nói sau.”
“Được!” Lục Lập Hành gật đầu.
Trong phòng.
Tề Nguyên vẫn luôn đi theo Lâm Tú Lan và Trần Thu Linh, không nói tiếng nào.
Ngược lại, hai người phụ nữ nói chuyện cực kì vui vẻ.
Lại hai mươi phút trôi qua.
Cơm đã làm xong.
Lục Lập Hành gọi lớn: “Mẹ, cô, anh họ, mọi người ra ăn cơm đi, Vãn Thanh, em đi gọi mấy đứa Thiên Thiên đi, chúng nó đúng là chơi đến điên rồi!”
“Được!”
Cố Vãn Thanh gật đầu đồng ý, sau đó liền đi ra cửa.
Lâm Tú Lan thì nhanh chóng đi tới nhà bếp: “Oa, cơm này quả nhiên rất ngon, vừa rồi cô nghe mẹ cháu nói cháu là người làm cơm cũng không tin lắm đâu, còn nghĩ thầm Tiểu Hành dù sao cũng là đàn ông, có thể kiếm tiền đã rất tốt rồi, sao còn làm cơm được nữa chứ? Ha ha ha.”
Lục Lập Hành cũng cười theo: “Cháu coi như cô đang khen cháu nhé!”
“Cô chính là đang khen cháu mà!”
Lâm Tú Lan nói xong, liền nhìn về phía Tề Nguyên.
“Tiểu Nguyên, đến giúp bưng thức ăn đi, Tiểu Hành làm nhiều món ngon lắm.”
Lúc đi ngang qua Lục Lập Hành, hắn càng cúi đầu thấp hơn, một câu cũng không nói.
Lục Lập Hành quay đầu gọi hắn một tiếng, có thể bởi vì cũng không gọi lớn lắm, hắn không hề có phản ứng gì.
Cả người đờ đẫn như đang cất giấu tâm sự gì vậy.
Lục Lập Hành cũng không hỏi gì nữa.
Chờ đến khi toàn bộ đồ ăn đã được bày trên bàn, Lục Kiến Châu và Trần Thu Sơn cũng đã quay về đây rồi.
Trong ngực hai người còn ôm lấy hai bảo bảo nhỏ.
Lục Thiên Thiên và Lục Lập Chính đi theo phía sau.
Trông thấy Lâm Tú Lan, Lục Kiến Châu và Lâm Tú Lan vui vẻ cười ha ha.
“Chị trở về rồi sao?”
Lâm Tú Lan liếc mắt nhìn hai bảo bảo một cái, trên mặt liền nở nụ cười như hoa: “Về rồi đấy à? Ai u, đây chính là hai bảo bảo của Tiểu Hành sao? Thật tốt, ngoan quá!”
“Đôi mắt to này, ha ha ha ha, đúng là tròn vo!” Bà vừa nói, vừa đi đến bên cạnh hai bảo bảo, đưa tay đón lấy bé trai trong lòng Lục Kiến Châu: “Đây là bé trai sao? Xem ra lớn hơn một chút.”
“Đúng đúng đúng, ha ha, hai đứa nó mặc y như nhau mà chị cũng có thể nhận ra được.”
“Đương nhiên rồi, hai đứa nó cũng phải gọi chị một tiếng bà đấy.”
Lâm Tú Lan vừa nói, vừa gọi Tề Nguyên: “Đến đây nhóc tì, ôm một cái nào, hai đứa nhỏ thật ngoan quá!”
Lục Lập Hành ngồi xuống bên cạnh Tề Nguyên. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể Tề Nguyên giây phút đó hơi run lên, dường như có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì cả.
Bé trai cau mày, Lục Lập Hành liền đưa tay ra, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của đứa bé: “Khanh Khanh, đây là bác trai họ của con, để bác ôm một cái nhé, ngoan.”
Bé trai dường như nghe hiểu lời nói của Lục Lập Hành, sau khi nhăn nhăn cái mày nhỏ mấy lần thì cũng thật sự không khóc nữa.
Tề Nguyên vốn thấy bé con nhăn mày thì cực kì khó xử, thấy đứa nhỏ cuối cùng không có khóc thì cũng thả lỏng người.
Sau đó, hắn nhìn thấy bé gái vừa mới được Lâm Tú Làn ôm vào ngực đang mỉm cười với mình.
“Tiểu Nguyên, con mau nhìn này, bé gái này thích con đấy, cứ nhìn con cười mãi thôi.”
Cả lòng Tề Nguyên đều mềm nhũn xuống.
Hắn ngơ ngác nhìn bé gái nhỏ, lại ngửi thấy mùi sữa từ trên thân thể bé trai trong ngực mình, tinh thần phiền muộn từ đầu đến giờ cũng như biến mất hoàn toàn.
Hắn ôm lấy bé trai trong ngực, đột nhiên cũng nở nụ cười.
Lâm Tú Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Ăn cơm đi, ăn xong thì mang theo mấy đứa nhỏ ra ngoài dạo chơi.”
“Vâng ạ.”
Trần Thu Linh ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, chia bát đũa cho từng người.
Lục Kiến Châu muốn đón lấy bé trai nhưng lại bị Tề Nguyên từ chối, đành gắp một ít đồ ăn cho Tề Nguyên, hỏi: “Tiểu Nguyên, dạo gần đây cháu thế nào?”
“Cậu à, cháu….”
Tề Nguyên há miệng, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói thế nào.
Lục Lập Hành ngồi bên cạnh thấy vậy, liền chen vào nói với Lục Kiến Châu: “Cha, mau tranh thủ ăn cơm đi, nói cái này làm gì chứ.”
Tề Nguyên hơi sững sờ, quay đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Lập Hành.
Đứa em họ này của hắn là đang giúp hắn giải vây sao?
Lục Kiến Châu cũng ý thức được mình nói sai, liền mau chóng đổi giọng: “Đúng đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm, Tiểu Hành, lát nữa con đi dọn dẹp phòng ở một chút, chị, Tiểu Nguyên, tối nay hai người ở lại đây đi!”
Tề Nguyên lúc này mới lên tiếng: “Chúng con đã đặt trọ ở bên ngoài trước rồi ạ.”
Lâm Tú Lan cũng nói: “Đúng vậy đấy, Kiến Châu à, trong nhà có bảo bảo, bọn chị ở lại cũng không tiện, không cần phải phiền phức vậy, bọn chị ra ngoài ở cũng được.”
“Như vậy sao được?”
Lục Kiến Châu lập tức từ chối ý kiến này: “Trở về đây thì cũng xem như về nhà rồi, sao có thể ở bên ngoài như thế được chứ? Tiểu Hành, tối nay cha với con ra ngoài sàn nằm, để cô với anh họ con nằm trong phòng.”
“Không thành vấn đề ạ!” Lục Lập Hành trực tiếp đáp.
Ăn cơm xong, Lục Lập Hành liền đi dọn phòng.
Trần Thu Linh và Cố Vãn Thanh thì ở trong bếp rửa bát.
Hai người Lục Thiên Thiên và Lục Lập Chính thì đang cùng Lâm Tú Lan và Tề Nguyên mang theo hai đứa trẻ ra ngoài tản bộ.
Sau khi sắp xếp giường chiếu xong, Lục Lập Hành và Lục Kiến Châu ngồi trên chiếu trải dưới đất, chờ mấy người kia trở về.
Sắc trời giờ đã tối.
Ngồi ở chỗ bọn họ vừa đẹp có thể thấy ánh trăng trên bầu trời.
Lục Kiến Châu theo thói quen đưa tay, muốn cầm một điếu thuốc lên, nhưng rất nhanh sau đó ông đã ý thức được rằng mình cai thuốc đã lâu rồi.
Sau đó liền thu tay lại.
Nhưng động tác này khiến chính ông cũng cảm thấy buồn cười.
Lục Kiến Châu thật sự cười lên: “Tiểu Hành, thời gian vừa qua, chúng ta cũng coi như là sống không tệ nhỉ!”
Lúc trước ông chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày sống thoải mái như này.
“Nhà này cũng không tệ, cha có nằm mơ cũng chẳng ngờ đời mình lại có ngày có thể lên huyện thành ở như thế này.”
Mục tiêu ban đầu của ông vốn chỉ là nuôi lớn tụi nhỏ.
Chưa từng nghĩ tới chính mình có thể nhờ chúng mà hưởng phúc.
Lục Lập hành đặt tay sau lưng, ngồi dậy: “Về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn, đến lúc đó, cha với con nói không chừng cũng không cần phải ra sàn nằm thế này nữa!”
Chờ tới khi đổi căn nhà lớn hơn, đông khách tới cũng có thể ngủ lại.
Lục Kiến Châu nhìn hắn, cười: “Cha cũng hy vọng có một ngày như vậy, nhưng mà Tiểu Hành à, không nên làm việc quá sức, làm việc mệt mỏi quá độ cũng không đáng, con đấy, phải biết xem chừng mà làm, càng làm nhiều thì trách nhiệm càng lớn.”
“Vâng, con biết! Chuyện này cha không cần phải lo!”
“Không cần phải lo? Còn có thể có đĩa bánh rớt từ trên trời xuống hay sao?” Lục Kiến Châu vẻ mặt nghi hoặc.
Lục Lập Hành trở mình, nằm nghiêng người, nhìn ông: “Nói không chừng thật sự có thể đấy ạ!”
Dù sao thì bây giờ cũng đã tháng năm rồi.
Ngõ hẻm Toa Tử này cũng sắp tới lúc phải di dời rồi.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ có thể chuyển sang căn nhà lớn hơn.
“Thằng nhóc nhà con….”
Lục Kiến Châu vui vẻ cười, không tiếp tục nói hết câu.
Một lát sau, Lâm Tú Lan và Lục Thiên Thiên, Lục Lập Chính đã đẩy mấy đứa nhỏ trở về.
Nhưng không thấy Tề Nguyên đâu.
Lục Lập Hành có chút tò mò: “Anh họ đâu rồi ạ?”
“Nó à…”
Lâm Tú Lan thở dài một hơi, nói tiếp: “Nó vẫn còn ngồi ở ngoài ngắm trăng đây, nói là muốn suy nghĩ một chút.”
“Cô, anh họ thế nào rồi ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lục Lập Hành vẫn không nhịn được mà hỏi một tiếng.
Lâm Tú Lan nghe xong câu này, sắc mặt nháy mắt tối sầm lại.
“Không, không có việc gì.”
Nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là đang nói mọi chuyện không hề đơn giản.
Lục Kiến Châu cũng nhận ra điểm này.
“Chị, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì chị cứ nói đi, bọn em cũng có thể xem xem có thể giúp một tay hay không….”
------
Dịch: MBMH Translate