Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 455 - Chương 455 - Thật Sự Là Một Sự Trùng Hợp.

Chương 455 - Thật Sự Là Một Sự Trùng Hợp.
Chương 455 - Thật Sự Là Một Sự Trùng Hợp.

Huyện Song Thành, trong sân nhỏ một ngôi nhà.

Trần Lộ và những người khác hung hăng đi vào.

Hắn đi ở phía trước, mang theo hai túi hành lý lớn.

La Mỹ Lan theo sát phía sau.

Trần Hi với Trần Nam cũng mang theo túi nhỏ của mình.

La Thịnh Hành đi theo phía sau cùng.

Hắn vừa đi vừa vui vẻ cười:

"Ông nói rồi ông chỉ lấy một ít thôi, con xem các con kìa, ông già rồi, nhưng thân thể ông vẫn khỏe!"

"Ha ha, ông nội, chúng con đây không phải là đau lòng cho ông sao? Đúng không Hi Hi, Nam Nam?"

Hai đứa nhỏ dùng sức gật đầu, vẻ mặt rất là nghiêm túc:

"Ừ, Nam Nam là người đàn ông nhỏ bé, ba ba nói rồi, Nam Nam phải làm chuyện một nam tử hán nên làm."

"Hi Hi cũng vậy, Hi Hi yêu thích ông cố, Hi Hi không muốn để cho ông cố mệt mỏi như vậy."

La Thịnh Hành vừa nghe những lời này, cười càng thêm vui vẻ.

Đã nhiều năm rồi ông chưa cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.

Vào giờ phút này, hắn sâu sắc cảm thấy, chính mình trước đó thật sự là một lão già ngoan cố.

Tại sao lâu nay không biết cúi đầu, đến bên bọn họ sớm hơn chứ?

Nói như vậy, là có thể đồng hành với cháu gái, còn có thể chứng kiến hai đứa cháu ngoại lớn lên từng ngày.

Điều đó thật ý nghĩa biết bao!

"Được được được, ông cố biết các con đều rất tốt với ông ngoại, đợi nghỉ ngơi một lát, ông cố đi mua đồ ăn ngon cho các con."

"Được ạ, cảm ơn ông cố."

Hai đứa nhỏ rất là vui vẻ.

Trong ngày thường, ba mẹ đối với việc bọn họ ăn đồ ăn vặt quản lý rất nghiêm ngặt.

Một ngày đều phải đúng giờ định lượng.

Nhưng từ khi gặp ông cố, bọn họ phát hiện, bọn họ có thể ăn uống thoải mái.

La Mỹ Lan thấy vậy rất là bất đắc dĩ:

"Ông ngoại, ông cứ chiều chuộng bọn nó như vậy, một ngày nào đó bọn nó cũng sẽ bị ông làm hư mất đấy."

"Không sao, không sao hết, có hư cũng là cháu của La Thịnh Hành ông, ai cũng không thể bắt nạt!"

La Mỹ Lan bất đắc dĩ nhìn bọn họ, trong lòng cũng có chút cảm động.

Cô từ nhỏ đã được ông ngoại chiều chuộng.

Bây giờ đã trưởng thành, không nghĩ tới còn có thể cảm nhận được sự chiều chuộng của ông ngoại.

Bởi vì Nam Nam với Hi Hi là con của cô, nên ông ngoại mới đối xử với bọn họ như vậy.

Nghĩ tới đây, cô rất vui vẻ.

"Vào nhà trước, vào nhà trước, Trần Lộ, anh cầm đồ mang vào đi, rồi đi ra cầm giúp hai đứa nhỏ, một lúc bọn họ ép vỡ."

"Được, không thành vấn đề."

Nhà tổng cộng có ba tầng.

Lầu một là phòng khách, Trần Lộ đem mấy thứ để ở phòng khách.

Rồi đi ra nhanh chóng.

"Ông ngoại, ông ngồi chờ một chút, con đi pha trà cho ông."

"Không cần đâu, không cần, con cũng nghỉ một lát đi, đừng quá mệt mỏi, nếu không cháu gái ông cũng sẽ trách ông đấy"

La Thịnh Hành đối với đứa cháu rể này, càng ngày càng hài lòng.

La Mỹ Lan không thể hạnh phúc hơn.

Cảnh tượng như vậy, năm năm nay cô đều nghĩ tới.

Vốn tưởng rằng, đời này sẽ không thực hiện được.

Không nghĩ tới đã thành sự thật.

Đợi mọi người đều đã ngồi xong, Trần Lộ cầm một ấm trà đã đun sôi.

La Thịnh Hành vừa uống trà, một bên nhắc tới:

"Chờ chúng ta hôm nay nghỉ ngơi xong, ngày mai liền mời Lục huynh đệ tới, cậu ấy đã giúp ông rất nhiều, dù như thế nào, ông cũng muốn cảm ơn cậu ấy thật tốt."

Dọc đường đi, La Thịnh Hành nghe Trần Lộ bọn bọ kể qua rất nhiều chuyện về Lục Lập Hành.

Đối với hắn tràn đầy kính nể.

"Xem thử cậu ấy có cần chúng ta giúp đỡ chuyện gì không, chúng ta cũng nên giúp một việc gì đó có ý nghĩa."

"Được, không thành vấn đề, con lập tức gọi điện thoại cho hắn."

Trần Lộ vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.

La Thịnh Hành và những người khác đều bất ngờ.

"Ông cùng với anh trai đều đã về hưu, đám lão già này vẫn không buông tha, ai ..."

Có thể gọi đến số riêng, ngoại trừ công việc hắn không nghĩ ra cái khác.

Mặc dù nói như vậy, nhưng La Thịnh Hành vẫn là nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, rất nhanh truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Ông La, tôi là Lục Lập Hành."

La Thịnh Hàng vốn đang cau mày trong nháy mắt vui vẻ ra mặt:

"Lục tiểu huynh đệ là cậu à, ha ha ha ha, vừa rồi tôi còn nhắc đến cậu. Không nghĩ tới cậu nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới rồi."

"Thật sao?"

Lục Lập Hành cũng cảm thấy thần kỳ: "Nói tôi chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, nói cậu lợi hại, tôi nghe chuyện cậu trợ giúp người ở Lục gia thôn thoát khỏi nghèo khó, cảm giác phải vô cùng dốc lòng, đang suy nghĩ xem có thể giúp được gì cho cậu hay không."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười:

"Này cũng không cần, người của Lục gia thôn hiện tại có cuộc sống rất tốt, nhưng mà ông La, có chút những chuyện khác muốn thỉnh giáo ngài một chút, hoặc là những nhân viên khác của ông cũng được."

La Thịnh Hành lập tức thấy hứng thú:

"Làm sao vậy? Có chuyện gì cậu cứ nói đi."

Lục Lập Hành thật vất vả mới tìm hắn hỗ trợ.

Hắn phải để tâm hơn một chút.

Lục Lập Hành nói: "Là như vậy, tôi có một lô vải dùng để may quần áo, tôi muốn nhờ người của ông giúp tôi xem qua chất lượng của lô vải này như thế nào."

"Cái này, dễ bàn dễ bàn, hiện tại cậu có thể mang đến!"

Lục Lập Hành nhất thời cảm thấy ngờ vực:

"Hiện tại? Tôi bây giờ không có ở tỉnh thành, chờ tôi qua mấy ngày sẽ cầm qua, cảm ơn ông La."

"Ha ha ha."

La Thịnh Hành nhịn không được bật cười:

"Không cần đi tỉnh thành, tôi quên nói cho cậu biết, tôi đến huyện Song Thành, hiện tại đang ở trong nhà Trần Lộ. Vừa mới đến được năm phút đồng hồ."

"Cái gì?"

Lục Lập Hành mỉm cười nói: "Trùng hợp như vậy sao?"

"Đúng vậy, chính là trùng hợp như vậy, xem ra chúng ta rấy có duyên với nhau, tôi cũng muốn tìm cậu thảo luận một ít chuyện, như thế nào, có thời gian không?"

Lục Lập Hành nhìn sắc trời ở bên ngoài, cảm thấy thời gian còn sớm.

Nhưng nghĩ lại.

Từ tỉnh thành đến huyện Song Thành, khoảng cách cũng không phải ngắn.

"Có thời gian là có thời gian, thế nhưng đi đường lâu như vậy, các ông cũng phải nghỉ ngơi một chút, như vậy đi, ông La, ngày mai tôi tới được không?"

"Ha ha ha ha, vậy cũng được, cậu xem đúng là tôi quên mất, tôi đây một cái xương già, cũng phải nghỉ ngơi một chút."

"Ông La nói đùa."

Hai người hàn huyên một hồi.

Xác định thời gian, Lục Lập Hành mới cúp điện thoại.

Chờ hắn lúc đi ra, nhìn thấy hai đứa nhỏ với Tề Nguyên đã chụm thành một nhóm nhỏ.

Dường như rất là vui vẻ.

Hắn cũng không đến quấy rầy.

Cố Vãn Thanh nhìn thấy hắn, thu hồi ánh mắt:

"Như thế nào? Bên kia nói thế nào?"

"Bọn họ đến huyện Song Thành rồi, ngày mai anh đi tìm bọn họ."

"Được, như vậy thì tốt."

"Xem ra anh họ với hai đứa nhỏ rất là hợp nhau!"

"Đúng vậy, hai ngày nay nụ cười ở trên mặt anh họ cũng nhiều hơn trước rồi."

Cố Vãn Thanh cũng cảm khái theo.

...

Huyện Ngân Xuyên.

Buổi chiều.

Tề Phương lén lút đến nhà kho của nhà máy vải Tề Nguyên.

Hai tay hắn sau lưng, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Hừ, cho rằng chuyển về tôi liền không có biện pháp nào sao? Đây chính là nhà kho của Tề gia chúng tôi, tôi lại lấy ra không phải tốt thiệt à, đột nhiên xuất hiện một tên Lục Lập Hành, đúng là xúi quẩy!"

Tề Phương vừa nói vừa mắng chửi ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment