La Thịnh Hành một tay nắm tay Hi Hi, một tay nắm tay Nam Nam, chăm chú chờ.
Chỉ chốc lát sau, Lục Lập Hành đã mang theo một cái túi lớn trở về.
Đặt cái túi xuống, Lục Lập Hành mở túi ra, sau đó bê một chồng thứ gì đó ra ngoài.
“Mấy thứ vải vóc này cháu cũng không hiểu rõ, đây là một người bạn của cháu đã chọn ra những cái tốt nhất rồi, ông La, ngài xem thử xem thế nào.”
Lục Lập Hành nói xong thì đưa một chồng vải vóc ra cho La Thịnh Hành xem.
Một giây này, ông khẽ giật mình.
Vừa nhìn thấy đống vải kia, hai tay nắm hai đứa chắt của La Thịnh Hành đã thả ra, có chút run rẩy, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự kinh hỉ.
Ông nhận lấy chồng vải, giống như vừa nhận được thứ gì đó quý giá lắm vậy.
La Thịnh Hành cực kì mừng rỡ.
“Cái này…. Quá tốt, đây là sợi tổng hợp, thuộc loại thượng phẩm đấy! Còn có vải bông này nữa, cái này hoàn toàn làm từ 100% cotton! Những thứ này, cả những thứ này nữa…”
Ông dứt khoát ngồi xổm xuống, chăm chú xem từng loại vải một.
“Tất cả đều là hàng thượng phẩm!
Cậu Lục, đây là do bạn của cậu tuyển chọn sao?”
Giờ phút này, ánh mắt La Thịnh Hành đã hoàn toàn thay đổi.
Dù sao cũng là người trong nghề, cho nên ông biết rất rõ về những thứ này. Lúc ban đầu, ông cũng là lập nghiệp từ ngành vải, sau này từng bước một đi tới kinh doanh quần áo phục sức, cũng dần bước ra khỏi ngành vải.
Nhưng kinh nghiệm hơn nửa đời người này đang nói cho ông biết rằng, chỗ vải vóc này nếu như ông không lấy được thì chắc chắn sẽ phải hối hận.
Lục Lập Hành đang định giải thích thì đã thấy La Thịnh Hành tiếp tục nói: “Chỗ vải vóc này là sản xuất hàng loạt à? Còn hàng không?”
Vẻ mặt Lục Lập Hành lập tức trở nên kì quái.
Hắn vừa rồi vẫn còn đang nghĩ xem rốt cuộc nên nói chuyện này với La Thịnh Hành như thế nào đây. Vậy mà chưa kịp mở miệng đã bị hỏi trước rồi.
Điều này cũng nói rõ rằng vải của Tề Nguyên thật sự không tệ chút nào!
Như vậy thì dễ làm rồi.
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu.
“Vâng, là anh họ của cháu, trong xưởng nhà họ có một nhà kho không nhỏ, đây là toàn bộ hàng tồn đọng trong nhà khó đó ạ.”
“Hàng tồn trong kho sao? Loại vải tốt như này vậy mà lại là hàng tồn trong kho? Đây không phải là đang phung phí của trời sao?”
La Thịnh Hành cảm thấy khó thở: “Thế nào, anh họ cậu không có ý định bán à?”
“Không phải không phải, là bên xưởng hợp tác với anh họ cháu nói không cần, bảo là chỗ vải này có vấn đề, anh họ cháu nghe xong cũng sinh hoài nghi, không dối gạt gì ngài, chỗ vải này ngài hỏi anh họ cháu có muốn bán không, thật ra anh ấy định ném đi hết đấy, cháu nói cháu có chuyện cần dùng anh ấy mới giữ lại, anh ấy còn nói vải trong khó có thể tuỳ tiện dùng!”
Lục Lập Hành tin rằng La Thịnh Hành không phải loại người nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Hơn nữa, hắn quả thực cũng muốn giúp Tề Nguyên nhặt lại chút lòng tin.
Nếu như La Thịnh Hành chịu ra mặt mắng anh ấy một trận, nói không chừng anh ấy sẽ tỉnh ngộ.
Cũng làm trong nghề thời trang này, Tề Nguyên chắc hẳn sẽ biết đến tên tuổi của La Thịnh Hành.
La Thịnh Hành sau khi nghe xong thì càng thêm tức giận: “Cái gì mà vứt đi? Anh họ cậu bị điên rồi à? Vải tốt như này mà còn định ném đi?”
Lục Lập Hành lại lắc đầu: “Cháu cảm thấy anh họ cháu là bị người ta lừa, cho nên mới lấy ra muốn cùng ngài xác nhận một chút.”
“Lừa gạt?”
La Thịnh Hành có chút không hiểu.
Lục Lập Hành liền kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua một lần.
La Thịnh Hành hơi nhíu mày, trầm tư một lát, sau đó nói: “Cậu nói đúng, anh họ cậu quả thật là bị người ta lừa.”
Lục Lập Hành gật đầu: “Vâng, nếu như vải này đã không có vấn đề thì cũng không có chuyện gì nữa, cháu sẽ trở về nói lại với anh ấy.”
“Ừm, cách của cậu cũng không tệ, hẳn là anh họ cậu có thể hiểu được, có điều cậu Lục à, tôi có một điều muốn nhờ cậu!”
“Ngài cứ nói đi ạ.”
“Đợi anh họ cậu tỉnh táo lại rồi, nhờ cậu nói với anh họ cậu đến hợp tác với tôi nhé? Chỗ vải này, tôi bao tất. Tôi sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cho Lập Tân, để thằng nhóc kia tới ký hợp đồng. Đồ tốt như vậy, rơi vào tay người khác cũng là lãng phí.”
Có thể nhìn ra được La Thịnh Hành cực kì hài lòng với chỗ vải này.
Mặc dù đã nói là về hưu, nhưng nhìn thấy đồ tốt thì vẫn không nhịn được muốn nắm trong tay.
Lục Lập Hành gật đầu: “Vậy thì tốt quá ạ, cháu đang lo không biết làm sao với chỗ vải này bây giờ đây, có điều ông La, chuyện anh họ cháu đại khái chắc phải chờ mấy ngày nữa, chờ cháu bắt được người hãm hại anh ấy rồi, sau đó sẽ để anh ấy quyết định xem có muốn hợp tác cùng với ngài không, được chứ ạ?”
“Được, không thành vấn đề! Đến lúc đó tôi sẽ tự mình tới đó nói chuyện!”
La Thịnh Hành yêu thích chỗ vải này không buông tay.
Ăn cơm xong Lục Lập Hành mới rời đi.
Đương nhiên, chỗ vải vóc hắn mang tới kia, hắn cũng không có cầm về mà để lại làm hàng mẫu ở chỗ La THịnh Hành.
Sau khi hắn đi rồi, La Thịnh Hành lại cầm chỗ vải lên, tỉ mỉ xem đi xem lại.
Càng xem càng hài lòng.
Hi HI và Nam Nam bị lạnh nhạt cũng không hề tức giận, còn ở bên cạnh học theo bộ dáng của cụ, cũng nghiêm túc xem vải.
Nhìn dáng vẻ của ba ông cháu, La Mỹ Lan không nhịn được bật cười.
“Cả một nhà thật đúng là toàn người cuồng công việc mà, ông nội, hai đứa nhóc này có vẻ như đều muốn theo ông học việc đấy!”
La Thịnh Hành nghe xong lời này liền vui vẻ cười: “Vậy thì tốt quá, ông còn đang lo nhà chúng ta không tìm được người kế nhiệm đây, cháu lại không có hứng thú với cái này, Hi Hi, Nam Nam, hai đứa chịu nguyện ý theo cụ học tập chứ?”
Hai đứa nhỏ liền nhẹ gật đầu:
“Hi Hi đồng ý.”
“Nam Nam đồng ý.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
La Thịnh Hành chưa từng vui vẻ như này bao giờ:
“Được được được, vậy chiều này cụ sẽ bắt đầu dạy hai đứa luôn.”
La Mỹ Lan yên lặng trợn trắng mắt: “Ông nội, có phải hơi sớm hay không? Chúng nó mới năm tuổi thôi mà.”
“Cháu thì biết cái gì? Bồi dưỡng thì phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, a, đúng rồi, lát nữa cháu gọi điện thoại cho cha cháu đi, nói chuyện này một chút, thôi, để ông tự làm.”
La Thịnh Hành đứng lên, đi về phía chiếc điện thoại bàn.
Vừa đi, ông còn vừa lẩm nhẩm:
“Huyện Ngân Xuyên, vải Thiên Nguyên…
Mấy cái nhà máy quần áo nhỏ đi cũng cần phải liên hệ với họ chứ nhỉ? Bảo sao mấy năm trước vải họ dùng lại tốt như vậy chứ?
Đã vậy thì thuận tay giúp cậu Lục một cái đi…”
….
Gần giữa trưa.
Tề Phóng sửa soạn bản thân một chút, sau đó mua chút hoa quả, đi tới Lục gia.
Lúc tới ngõ Toa Tử, vẻ mặt của hắn cực kì khó coi: “Thôi đi, ở nơi rách nát như thế này, vậy mà còn không biết xấu hổ tự xưng là ngôi sao mới của huyện Song Thành sao? Điên rồi à?”
Còn không bằng căn phòng của hắn ở Ngân Xuyên đâu.
Phàn nàn vài câu đã đủ thời gian để hắn đi tới căn phòng ở tận cùng nhất trong ngõ rồi.
Hắn gõ cửa một cái.
Trong phòng rất nhanh đã vang lên một giọng nói trong trẻo: “Ai vậy?”
Tề Phóng hơi do dự chốc lát, ra vẻ khách khí nói: “Tôi tới tìm Tề Nguyên, tôi là em trai anh ấy.”
Bên trong phòng, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Anh họ, em trai anh tìm anh này. A? Anh còn có em trai sao?”
Chính bản thân Tề Nguyên đang ôm em bé cũng hơi sửng sốt.
“Em trai? Để anh đi xem chút!”
Hắn không đặt em bé xuống, mà cứ ôm như vậy, đi thẳng về phía cửa.
Mở cửa, Tề Phóng ở trong mắt.
Tề Nguyên lại hơi sửng sốt: “Tề Phóng? Sao em lại tới đây?”
Tề PHóng vốn muốn chào hỏi Tề Nguyên thật tốt, kết quả liếc mắt đã thấy hai đứa bé con kia.
Hắn chấn kinh: “Cái này…. Đây thật sự là hai em bé sao?”
Hai đứa này cũng đẹp quá rồi đi?
Giống như búp bê bán trên thị trường vậy….
Không tự chủ được, Tề Phóng đưa tay muốn sờ chúng nó một chút….
------
Dịch: MBMH Translate