Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 458 - Chương 458 - Sự Đố Kị Gia Tăng.

Chương 458 - Sự Đố Kị Gia Tăng.
Chương 458 - Sự Đố Kị Gia Tăng.

Nhưng mà.

Tay của hắn còn chưa chạm đến hai đứa nhỏ.

Thì hai đứa nhỏ giống như là có thần giao cách cảm.

Không chút khách khí đem lắc đầu một cái, ghét bỏ trợn tròn mắt.

Sau đó đầu đâm vào trong lồng ngực Tề Nguyên.

Không khóc cũng không náo, chính là không làm chuẩn thả.

Người chú kỳ lạ này gây khó chịu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tề Phương: ...

Hắn lúng túng buông bàn tay vừa giơ lên, nụ cười cũng cứng ngắc lại một ít:

"Thật đúng là thật!"

"Đó là đương nhiên, đây là hai đứa nhỏ của Tiều Hành, cậu làm sao tìm được tới đây? Mau vào đi chứ?"

"Tiểu Hành? Lục Lập Hành?"

Hắn lại có con xinh đẹp như vậy sao?

"Ừm, là hắn."

Tề Phương nhất thời cảm thấy trong lòng có phần không thoải mái.

Hắn cố gắng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa lấy được vợ.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi làm xong việc lớn này, liền cưới vợ, sinh mấy đứa con.

Còn Lục Lập Hành, không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi?

Đã có một cặp sinh đôi?

Quá đáng, hơi quá đáng!

Trong lúc nhất thời, lòng căm thù của Tề Phương đối với Lục Lập Hành lại nhiều hơn một chút.

"Anh họ, đây chính là em trai của anh sao? Mau tới ngồi đi."

Tề Phương còn đang giãy giụa, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dễ chịu.

Đó chính là giọng nói vừa rồi lúc hắn gõ cửa.

Vào cửa, thanh âm này càng thêm dễ nghe hơn.

Tề Phương ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một cái nhìn này.

Hắn lần nữa choáng váng.

Chỉ thấy trước mặt, một người phụ nữ rất xinh đẹp đang đứng.

Người phụ nữ này tuổi không lớn lắm, lúc cười rộ lên ánh mắt khóe miệng cong cong.

Lập tức công tiến vào trong lòng Tề Phương.

Hắn ngay lập tức cảm thấy tim đập cũng tăng nhanh lên.

Đây cũng quá xinh đẹp đi?

Nếu như có thể lấy về nhà, vậy thì càng tốt hơn ...

"Chuyện này... Vị này chính là?"

Tề Phương không nhịn được hỏi dò.

Hai đứa nhỏ cũng nhìn thấy Cố Vãn Thanh.

Từng đứa vội vàng từ trong lòng Tề Nguyên ngẩng đầu lên, sau đó duỗi cánh tay nhỏ, đối với Cố Vãn Thanh cầu ôm một cái.

Tề Nguyên thận trọng đem đứa nhỏ đưa tới.

Trong giọng nói đều là ôn nhu:

"Giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là vợ của Tiểu Hành, là mẹ của hai đứa nhỏ, tên là Vãn Thanh. Vãn Thanh, đây là em họ của anh, Tề Phương."

Tề Phương sững sờ ngay tại chỗ.

Trái cây ở trong tay cũng quên tặng.

Trong lòng hắn tràn đầy lửa giận với ... Đố kị.

Đúng, chính là đố kị!

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, vậy mà là của Lục Lập Hành.

Cái người thích đối nghịch lại với hắn.

Có tật xấu gì sao?

Càng nghĩ càng giận, Tề phương quyết định, nhất định phải chỉnh đốn hắn thật tốt mới được.

"Ồ, là em họ. Xin chào em họ."

Cố Vãn Thanh khách khí chào hỏi.

Tề Phương không cười nổi.

"Tiểu ... Tiểu Hành không có ở nhà sao?"

"Không có, hắn ra ngoài có chút việc, Tề Phương, cậu còn chưa nói, làm sao cậu tìm được tới đây? Tìm tôi có chuyện gì?"

Tề Nguyên ở Lục gia mấy ngày, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Nói chuyện đều mang theo ý cười.

Nhìn hắn, Tề Phương lại có chút buồn bực.

Hắn làm sao có thể cười được như vậy chứ?

Công ty không còn, tiền cũng mất, còn phải gánh một khoản nợ lớn, hẳn phải đau khổ mới đúng chứ!

Hắn không chịu nổi Tề Nguyên tốt.

"Ồ đại ca, em lo lắng cho anh, nhà xưởng của chúng ta biến thành bộ dạng như vậy, anh cũng không trở về, nhà kho anh cũng muốn đưa cho người khác, em sợ anh chịu không được, muốn tới thăm anh một chút."

Hắn muốn đem những chuyện đau khổ này tất cả đều nói ra.

Chỉ cần nghe đến những cái này, Tề Nguyên liền sẽ đi vào ngõ cụt, đau khổ tột cùng.

Hắn thích nhất, chính là nhìn dáng vẻ đau khổ của anh ta.

Nhưng mà.

Nói xong những thứ này.

Tề Phương phát hiện, nụ cười ở trên mặt Tề Nguyên vẫn chưa biến mất.

Hắn thật giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, còn nở nụ cười.

Hắn thuận tay nhéo gương mặt của cô bé, còn cầm lấy tã ở bên cạnh, đi đến bồn rửa tay.

Có vẻ như đang hưởng thụ quá trình này vậy.

Một bên rửa, hắn vừa nói:

"Không có chuyện gì, không cần lo lắng, anh vẫn khỏe."

Tề Phương: ...

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?

Tề Nguyên làm sao một chút thương tâm cũng không có?

Tề Phương quyết định gia tăng cường độ:

"Thím đi cùng với anh ra ngoài đúng không? Haizz, làm hại thím có nhà nhưng không thể trở về, những vãn bối như chúng ta, thật sự là ..."

Nói xong, Tề Phương bụm mặt, liền muốn khóc.

Tề Nguyên là một người vô cùng tốt, cũng là một đứa con rất hiếu thuận.

Nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn đơn giản chỉ có hai điểm.

Một là công ty và một là cha mẹ.

Nói những lời này, chẳng khác nào chọc vào tim hắn.

Mỗi lần như vậy, hắn đều sẽ tự trách.

Vừa mới nói công ty không có tác dụng, nói mẹ hắn bị hắn liên lụy, hắn sẽ cảm thấy khó chịu?

Nhưng sau khi nói xong, Tề Phương phát hiện Tề Nguyên vẫn là không có bất kỳ phản ứng nào, giống như càng nghiêm túc rửa.

Tề Phương không thể làm gì khác hơn là gia tăng âm thanh gọi hắn:

"Đại ca?"

"Hả?"

Tề Nguyên mới từ trong đắm chìm phản ứng lại.

"Ồ, cậu muốn hỏi thím cậu à? Bà ấy vẫn khỏe, bà ấy ra ngoài mua thức ăn rồi, cũng sắp trở về rồi."

Tề Phương: ...

Nội dung vở kịch không phải diễn như vậy?

Hắn tò mò hỏi: "Vẫn khỏe?"

"Ừm, nơi này cũng coi như là nhà mẹ đẻ của bà ấy, bà ấy cũng rất yêu thích trẻ con, buổi trưa bà ấy còn nói sẽ tranh thủ làm đồ ăn cho chúng, thế nhưng mấy đứa nhỏ vẫn chưa thể ăn, ha ha ha, thím của cậu, cũng lâu rồi không chăm trẻ nhỏ, cũng không biết đứa nhỏ bao nhiêu tuổi mới có thể ăn cơm được."

Mặc dù Tề Nguyên đang than thở.

Nhưng ánh mắt kia, tràn đầy ý cười.

Tề Phương cả người đều không còn gì để nói.

Hắn đang muốn phản bác chút gì đó.

Liền nghe cửa lớn lần nữa mở ra.

Lâm Tú Lan với một người phụ nữ vừa nói vừa cười đi vào.

Nhìn thấy hắn, Lâm Tú Lan càng thêm kinh hỉ:

"Tiểu Phương, sao cháu lại ở chỗ này?"

Không đợi Tề Phương trả lời, bà tiếp tục nói:

"Tìm Tiểu Nguyên à? ha ha, thím biết hai anh em cháu tình cảm sâu nặng, yên tâm, Tiểu Nguyên vẫn khỏe."

Tề Phương: ...

Một ngụm máu nuốt vào trong bụng.

Hắn chợt phát hiện, bản thân mình nói cái gì cũng vô dụng.

Người phụ nữ bên cạnh Lâm Tú Lan cũng cao hứng nói:

"Đây chính là em họ của Tiểu Nguyên mà bà đã nhắc đến sao, Tú Lan,

cô chiêu đãi một chút, tôi đi làm cơm."

"Ha ha, tôi cũng đi, chỗ này có Tiểu Nguyên với Vãn Thanh rồi, để lại không gian cho người trẻ tuổi bọn họ! Tiểu Phương, cháu cứ tự nhiên, cứ xem như đây là nhà của mình."

Tề Phương: ...

Hắn muốn điên rồi!

Nhưng tình huống như thế, hắn cũng chỉ có thể gật đầu:

"Được, cháu biết rồi, cảm ơn thím."

Lâm Tú Lan với Trần thu Linh cùng nhau tiến vào nhà bếp.

Tề Nguyên vẫn còn đang rửa.

Cố Vãn Thanh đang chăm sóc con.

Hai đứa nhỏ hình như không thích Tề Phương, chỉ cần khoảng cách với Tề Phương gần một chút.

Bọn nó liền sẽ khóc lớn.

Cố Vãn Thanh không thể làm gì khác hơn là ôm bọn họ, cách Tề Phương rất xa.

Tề Phương trong nháy mắt cảm giác được mình bị cô lập.

Hắn chỉ có thể nhàm chán ngồi ở trên băng ghế, suy tính kế tiếp nên làm như thế nào.

Phía bên anh Hổ, cho thời gian cũng không nhiều.

Hắn không có thời gian.

Nghĩ tới đây, Tề Phương đứng lên.

Hắn rất không tình nguyện đi về hướng Tề Nguyên.

Sau đó vẻ mặt chán ghét nhặt cái tã bên cạnh lên, đứng ở đối diện Tề Nguyên, cùng với Tề Nguyên giặt sạch.

Một bên rửa, một bên tìm đề tài:

"Đại ca, đống vải đó trong nhà kho của chúng ta ..."

Hắn rất muốn hỏi, Tề Nguyên tại sao đem lại khó đống vải đó.

Nhưng ngẫm lại, Tề Nguyên khóa lại khẳng định có đạo lý của mình.

Trong số hai người bọn họ, Tề Nguyên mới là ông chủ.

Hắn nói nhiều, ngược lại sẽ gây nên hoài nghi ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment