Dù sao ở trong mắt Tề Nguyên, Tề Phương hắn, phải là một người em trai hoàn hảo.
Không thể có bất kỳ sai lầm.
Tề Phương đang muốn đổi giọng, liền nghe Tề Nguyên nói:
"Những vải vóc kia em đừng lo lắng, đưa cho Tiểu Hành, cậu ấy có thể dùng chúng được."
Tề Phương nhíu mày thật chặt.
Hắn rất muốn hỏi Tề Nguyên, rốt cuộc Lục Lập Hành bỏ bùa mê thuốc lú gì.
Làm sao hiện tại, ở trong mắt hắn, Lục Lập Hành đã trở thành một sự tồn tại đáng tin cậy như vậy.
Tình nghĩa bọn họ từ nhỏ đến lớn rõ ràng biến thành năm bè bảy mảng.
Nghĩ tới đây, Tề Phương liền cảm thấy rất tức giận.
"Đại ca."
Hắn dùng sức gọi một tiếng:
"Ngài thật sự dự định toàn bộ đều cho Lục Lập Hành?"
Nếu như tất cả đều cho cậu ta, thì hắn làm sao bây giờ?
Bên kia vẫn chờ báo cáo kết quả đây này.
"Ừm, đúng vậy, Tiều Hành đang làm một ít chuyện có ý nghĩa, anh đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Nhưng là ..."
Tề Phương suy tư một hồi lâu, phát hiện mình không tìm được lý do thích hợp.
Hắn chỉ có thể cắn răng, nói:
"Nhưng là, những thước vải kia cho dù là phế phẩm, cũng có thể bán được rất nhiều tiền, như vậy, đại ca, anh đem vải vóc giao cho em, em giúp anh bán, đưa tiền cho anh."
Tề Phương ban đầu vốn dĩ có ý định giữ tất cả số tiền kia cho mình.
Nhưng thấy Tề Nguyên cố chấp như vậy.
Hắn không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp cuối cùng này.
Chỉ cần có thể bán lấy tiền, chính mình tùy tiện cho hắn một ít, liền có thể đuổi được hắn.
Tề Nguyên là một người rất dễ đuổi đi được.
"Bán lấy tiền?"
Tay Tề Nguyên dừng lại một chút.
Lúc Tề Phương cho rằng, lời của mình có tác dụng.
Hắn chợt nghe, Tề Nguyên thở dài nói:
"Vậy có thể bán được bao nhiêu tiền chứ? Những thước vải kia của chúng ta được làm từ bông và nguyên liệu tốt nhất, giá rẻ bán lỗ vốn, còn không biết bị người ta lấy đi làm cái gì, không đáng giá, vẫn là để lại cho Tiểu Hành, chí ít cậu ấy là lấy đi làm quần áo, hơn nữa, còn là cho các thôn dân mặc, thật sự rất có ý nghĩa."
"Những người trong thôn kia, cả đời này, đại khái cả đời này cũng chưa từng mặc được quần áo tốt như vậy, anh cảm thấy, rất đáng giá!"
Hắn cũng là người xuất thân từ gia đình nghèo khổ.
Luôn nghĩ sau này mình có tiền, sẽ làm chút gì đó.
Nhưng là cho tới nay, tiền của hắn cũng không đủ nhiều.
Tề Nguyên nghĩ tới, kiếm nhiều thêm một chút, nhiều một chút.
Như vậy là có thể trợ giúp càng nhiều người rồi.
Nhưng hiện thực luôn có thể dễ dàng đánh nát giấc mộng của hắn.
Không thể kiếm được rồi.
Cũng không biết làm gì.
May là lúc này, hắn gặp được Lục Lập Hành.
Tiểu tử này, mặc dù nghèo nhưng cũng giúp đỡ rất nhiều người.
Giúp đỡ người khác khi mình lớn lên, là hành động mà Tề Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới.
Hắn rất bội phục Lục Lập Hành, cuối cùng hắn cũng tìm được hướng đi cho bản thân.
Không chỉ việc kiếm tiền mà còn có nhiều thứ khác, có thể khiến cho người ta hạnh phúc.
Tề Phương hoàn toàn chết lặng.
Đại ca làm sao biến thành một người khó chơi như vậy?
Tên Lục Lập Hành này, thật sự là quá đáng!
Hắn tức giận cuống lên: "Đại ca! Những vải vóc kia, vẫn là có thể kiếm được không ít tiền, anh không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ đến khoản nợ kia chứ?"
"Những khoản nợ đó, anh từ từ trả, em xem, Tiểu Hành có thể thành công, anh nhất định cũng được, cuộc sống, chung quy phải có một ít thăng trầm."
Đây là cảm ngộ mà Tề Nguyên những ngày qua đã nghĩ tới.
Có lẽ.
Hắn sớm nên chạy ra.
Chỉ là khiếm khuyết một nấc thang, mà Lục Lập Hành.
Đã trở thành một bậc thang rất quan trọng trong cuộc đời hắn.
Tề Nguyên rất cảm kích.
"Tiểu Phương, cũng cũng đừng chấp nhất, nếu đến rồi, cùng với Tiểu Hành chúng ta cùng làm một trận, Tiểu Hành hôm nay đang đi tìm một nhà sản xuất quần áo, chờ hắn sau khi tìm hiểu kĩ, chúng ta cùng nhau đem những thước vải kia kéo tới huyện Song Thành, gia công một cái, sau đó cùng nhau phân phối."
"Hiện tại đã đi tìm rồi?"
Tề Phương bối rối.
Sẽ không nhanh như thế chứ?
Nếu như hắn tìm được thì phải làm sao đây?
Tề Phương hoảng sợ.
Đối với những vải vóc này, hắn nhưng là đã đáp ứng với tất cả thương nhân hợp tác với nhà máy vải Thiên Nguyên.
Nói đến lúc đó sẽ bán giá rẻ cho bọn họ.
Nếu nhanh như vậy liền kéo đến huyện Song Thành, vậy hắn phải làm sao?
Hắn đã ký hợp đồng rồi!
Đến lúc đó, tiền cũng không đền nổi?
Nghĩ đến đây, Tề Phương cũng cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Hắn nhất định phải lập tức rời đi.
Trở về, nghĩ biện pháp đem những vải vóc kia lôi đi.
Nghĩ tới đây, Tề Phương vội vàng đem tã ở trong tay ném đi.
Sau đó lo lắng nói:
"Đại ca, em em em, em có chút việc gấp, đi về trước, lúc nào đó tới tìm anh sau."
"Hả? Có việc gấp gì vậy? Ăn cơm xong rồi đi!"
Lâm Tú Lan lúc ra cửa, vừa vặn thấy cảnh này.
Bà giơ cá ở trong tay lên:
"Chuẩn bị làm món cá kho cháu thích nhất này, Tiểu Phương, đừng nóng vội, thực sự không được thì gọi anh cả cháu đến giúp đỡ, đến giờ cơm rồi, cháu còn định đi đâu vậy?"
Tề Nguyên cũng ngăn cản hắn:
"Đúng đấy, em còn có anh cả mà, chạy cái gì chứ? Ăn cơm trước!"
Tề Phương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ở lại.
Bữa cơm này, hắn ăn không thoải mái một chút nào.
Cả người không yên lòng.
Mặc dù con cá này chính xác ăn rất ngon, nhưng nó có vẻ hơi khác so với những lần trước ăn.
Nhưng Tề Phương cũng không có tâm trạng hưởng thụ.
Đợi cơm nước xong xuôi, hắn không kịp chờ đợi đứng dậy, nói tạm biệt liền đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa, Tề Phương bỗng nhiên đụng phải một người.
Hắn nhanh chóng lui về sau một bước, đã nhìn thấy Lục Lập Hành từ bên ngoài trở về.
Tề Phương sửng sốt một chút.
"Là anh."
Lục Lập Hành cũng sững sờ.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, trở về liền gặp được Tề Phương.
Trên đường hắn vẫn còn đang suy nghĩ, có nên đến huyện Ngân Xuyên một chuyến gặp Tề Phương hay không.
Chọc tức hắn một chút, như vậy hắn mới hành động.
Nhưng hiện tại xem ra không cần.
Đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!
Nhìn dáng vẻ của hắn liền biết, hắn hẳn là phát hiện ổ khóa mình để lại.
Như thế không kịp chờ đợi đến tìm người rồi sao?
Lục Lập Hành mỉm cười nhìn hắn:
"Anh Tề Phương, sao anh lại ở đây? Vội vàng như vậy là đi đâu? Không ở lại ngồi một chút à?"
Tề Phương giờ khắc này, không biết tại sao, nhìn thấy Lục Lập Hành, vậy mà lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Hắn hốt hoảng lui về sau một bước, khoát tay nói:
"Không được không được không được, tôi có việc gấp phải đi."
Là trở về mở khóa kho hàng sao?
Lục Lập Hành cũng không vạch trần hắn.
Nhường đường: "Ồ đi đi, vậy anh cứ bận việc, lần sau lại đến chơi."
"Ừm, ừm!"
Tề Phương lung tung gật đầu, nhanh chóng ra cửa từ bên cạnh Lục Lập Hành.
Nhưng còn chưa đi được bao xa.
Hắn chỉ nghe thấy trong phòng, Tề Nguyên hỏi:
"Như thế nào rồi? Đã tìm được nhà sản xuất chưa?"
Lục Lập Hành nghiêng đầu qua chỗ khác, liếc mắt nhìn phương hướng Tề Phương rời đi.
Cố ý gia tăng âm lượng:
"Ừm, tìm được rồi, anh họ yên tâm! Ngày mai chúng ta liền đi huyện Ngân Xuyên, đem vải vóc kia kéo qua, đẩy nhanh tốc độ!"
"Được, không thành vấn đề, còn chờ em về ăn cơm đấy, mau tới ăn."
"Em đã ăn rồi, cảm ơn anh họ. Hôm nay thật sự là rất vui, anh họ, buổi chiều chúng ta mang mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi không?"
"Được."
Tề Phương trong nháy mắt cảm giác một cái giật mình.
Hắn trong nháy mắt tăng nhanh bước đi.
Không còn nhiều thời gian cho hắn nữa!
Hắn nhất định phải nhanh một chút,
Một buổi chiều, chắc là đủ ...
------
Dịch: MBMH Translate