Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 461 - Chương 461 - Cậu Trộm Đồ Của Nhà Mình À?

Chương 461 - Cậu Trộm Đồ Của Nhà Mình À?
Chương 461 - Cậu Trộm Đồ Của Nhà Mình À?

Bọn họ vội vàng tiến lên, ngăn cản Tề Phương:

"Ông chủ Tề, ông chủ Tề, anh đây là làm gì vậy? Anh điên rồi à? Sao có thể đập nó được chứ?"

Tề Phương cũng cuống lên: "Các anh mau thả tôi ra, không đập nó thì làm sao mở?"

"Dùng chìa khóa, nhà kho lớn như vậy, chìa khoá đâu!"

Tề Phương không thể làm gì khác hơn là đem tảng đá thả xuống, giả vờ thở dài bất đắc dĩ:

"Ai, chìa khoá tôi quên mang theo."

"Vậy thì trở về lấy!"

Bọn họ thật sự là có phần không hiểu mạch não của Tề Phương.

"Chúng tôi ở chỗ này chờ ngài."

Tề Phương trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Những người này thật sự không dễ lừa.

Nhưng lại không thể không lừa gạt.

Cũng không thể nói mình là tới trộm

Hắn lại giả vờ lo lắng nói:

"Không được không được, không còn kịp nữa rồi, tôi vội giao hàng!"

Mấy người tài xế cũng là người đàng hoàng.

Nghe đến mấy câu này, cũng đều xoắn xuýt lại:

"Cái kia ... Vậy cũng không thể làm vậy được."

Thấy thời gian không còn nhiều nữa, Tề Phương chỉ có thể phóng đại chiêu:

"Như vậy đi, tôi sẽ trả tiền xe gấp đôi, đừng cản tôi! Nhanh lên một chút tránh ra!"

Tài xế sửng sốt một chút.

Vốn là tiền Tề Phương cũng đã cho nhiều rồi.

Giờ lại tăng gấp đôi.

Bọn họ rất khó không động tâm.

Mấy vị tài xế giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là yên lặng buông Tề Phương ra.

"Được rồi, cậu đập đi, chúng tôi coi như không nhìn thấy!"

Mấy người nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn Tề Phương nữa.

Tề Phương cuối cùng cũng yên tâm.

Hắn lần nữa giơ tảng đá lên, lấy hết sức lực.

Chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên.

Khóa theo tiếng mà rơi.

Tề Phương rốt cuộc cũng hài lòng: "Được rồi, quá tốt rồi, đi đi đi, không nên làm lỡ thời gian."

Mấy người tài xế tuy rằng cau mày, thế nhưng vẫn theo vào trong, vì tiền mà thúc đẩy.

Bên trong góc.

Mấy người lão Lưu yên lặng nhìn xem bên này, từng người âm thầm tặc lưỡi.

"Đây cũng quá làm càn, không được không được, chúng ta phải làm chút gì đó! Lão Lưu, ông nói làm sao bây giờ?"

Lão Lưu cười không nói:

"Cứ đợi đi, chờ bọn họ chuyển xong một cái xe, tôi cũng làm xong."

"Hả? Ông làm cái gì? Không phải kêu chúng tôi đến ngăn cản sao?"

"Ha ha, trên thực tế là để cho các anh đến làm chứng, đợi lát nữa, xem kịch vui!"

Mấy người nhất thời hứng thú.

Trò hay lớn như vậy, không xem cũng uổng.

Tề Phương vào nhà kho, liền bắt đầu huy động mọi người chuyển hàng.

Vải vóc tuy rằng không phải là vật nặng gì.

Nhưng như thế chuyển lên chuyển xuống.

Mọi người cũng mệt không nhẹ.

Một giờ trôi qua, Tề Phương rốt cục cũng chất đầy năm chiếc xe tải.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cho năm người mỗi người tản đi một điếu thuốc:

"Mau lên, hút xong điếu này, chúng ta sẽ xuất phát."

"Được."

Mọi người gật đầu liên tục.

Trời vẫn không tính là quá nóng, nhưng ở trên mặt của bọn họ tất cả đều là mồ hôi.

Đợi hút thuốc xong.

Tề Phương thả lỏng thân thể, đứng dậy, chỉ huy bọn họ:

"Đi thôi!"

Lúc này.

Nội tâm của hắn rất là vui vẻ.

Khi năm chiếc xe này đi ra, hắn là có thể giải thích được với những người nhận hàng.

Một lúc trở lại mấy chuyến, đem vải ở bên trong tất cả đều lôi đi.

Về sau còn có thể kiếm được một khoảng lớn, đổi xe đổi nhà.

Cuộc sống sung sướng chỉ đến như thế.

Tề Phương đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến tương lai.

Bọn tài xế cũng nhiệt tình.

Bọn họ đứng lên: "Đi thôi!"

Nhưng mà, đang lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát.

Có một loạt còi xe cảnh sát.

Tề Phương hơi sững sờ.

Đang muốn để cho bọn họ mau chóng rời đi.

Cảnh sát cũng nhanh chóng ập tới.

Nhìn thấy Tề Phương, trực tiếp đưa hắn đè ngã.

Vẻ mặt Tề Phương ngơ ngác:

"Sao thế? Sao thế? Các anh làm gì vậy?"

...

Lúc này.

Lục Lập Hành với Tề Nguyên cũng đã đến.

Lục Lập Hành cố ý để Tề Nguyên dừng xe ở bên ngoài 100 mét.

Bọn họ là đi bộ tới.

Nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, Tề Nguyên cũng sợ hết hồn:

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Hành, tại sao bọn họ lại đến nhà kho?"

Lục Lập Hành không hề trả lời.

Chỉ đảm nhiệm dắt Tề Nguyên tiếp tục đi về phía trước.

Lại đi mấy bước, Tề Nguyên lần nữa sững sờ:

"Sao lại có nhiều xe vận tải như vậy? Ồ, bên trong còn chất đầy vải của chúng ta nữa, Tiều Hành, đây là người cậu tìm tới sao?"

Tề Nguyên vừa nói, trong lòng đối với Lục Lập Hành yên lặng giơ ngón tay cái lên.

Hắn còn tưởng rằng còn phải bận rộn một lúc.

Không nghĩ tới, cậu ấy đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả.

Tiểu Hành, thực sự quá tuyệt vời.

Nhưng sau khi đi mấy bước, Tề Nguyên ngây dại.

"Bọn họ ... Bọn họ đang làm gì đó?"

"Tiểu Phương ..."

Nhìn thấy Tề Phương bị bắt, Tề Nguyên không bình tĩnh được.

Hắn nhanh chóng đi về phía trước vài bước.

Nhưng, Lục Lập Hành lại ngăn cản.

Tề Nguyên có phần xoắn xuýt:

"Tiểu Hành."

"Đừng đi qua, xem trò vui đi."

"Hả? Nhưng là ..."

Tề Nguyên có phần khó chịu.

Dù sao, người bị bắt chính là em trai hắn.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: "Anh họ, xe hàng này không phải em tìm đến."

"Hả? Vậy là ai?"

Tề Nguyên hỏi xong câu nói này, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một khả năng.

Hắn không dám tin nhìn về hướng Tề Phương.

Cả người đều có chút choáng váng:

"Không ... Sẽ không, làm sao có thể?"

Lục Lập Hành chỉ về phía trước: "Cứ xem đi rồi sẽ biết."

Hắn biết, bản thân mình có nói cái gì Tề Nguyên cũng sẽ không tin.

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dễ dàng bị ảnh hưởng.

Chỉ có thể nói rõ, Tề Nguyên có tình cảm sâu sắc với Tề Phương.

Lục Lập Hành biết loại cảm giác đó, giống như hắn và Chính.

Nếu có người nói xấu Chính với hắn, hắn không tìm người kia liều mạng đã là tốt rồi.

Cho nên, nhất định phải đem chứng cứ bày ở trước mặt của anh ấy.

Để anh ấy triệt để tin tưởng mới được.

Tề Nguyên vào lúc này cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Dù sao, nếu như Lục Lập Hành nói dối, cảnh sát kia làm sao sẽ đến chứ?

Tề Nguyên liền đứng ở một chiếc xe vận tải bên cạnh, nhìn Tề Phương giãy giụa.

Vào lúc này Tề Phương, cả người đều có chút hoảng loạn:

"Các anh thả tôi ra!"

Cảnh sát dẫn đầu đi tới trước mặt hắn, chỉ vào hắn nói:

"Có người báo cảnh sát nói anh trộm đồ, những cái này, đều là anh trộm?"

Lời này vừa nói ra.

Mấy người tài xế kinh ngạc:

"Trộm?"

"Thật sự là trộm sao?"

"Tôi đã nói hắn làm sao lại không có chìa khoá chứ? Hơn nữa, còn nói với chúng tôi hắn vội, chú cảnh sát, những việc này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng hay biết gì, cũng là bị hắn lừa gạt!"

Người cảnh sát được gọi, kỳ thực cũng trạc tuổi hắn.

Nhưng hắn cũng không để ý bọn họ gọi hắn là chú cảnh sát.

Giống như đã quen rồi.

Hắn lại chỉ Tề Phương ở trên mặt đất:

"Nghe không, anh còn gì để nói?"

"Tôi oan uổng, các anh đừng nói nhảm!"

Tề Phương vội vàng nói: "Đây không phải tôi trộm, đây vốn chính là nhà kho của Tề gia chúng tôi, xưởng vải Thiên Nguyên, chính các anh tự đi hỏi một chút, tôi họ Tề, tôi lấy đồ của nhà mình thì sao chứ!"

"Nhà kho này quả thực họ Tề ..."

Cảnh sát đứng lên, nhìn xung quanh một cái:

"Nhưng tại sao tôi lại nghe nói, nhà kho này là do anh trai cậu phụ trách? Cậu chỉ là một tên tiểu lâu la, không tư cách đem những thứ này chuyển đi chứ?"

Sau khi nói xong, hắn lại cố ý tới gần Tề Phương.

Ánh mắt kia tràn đầy áp bức:

"Cậu trộm đồ của nhà mình à?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment