Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 462 - Chương 462 - Phơi Bày Bản Chất Thật Của Tề Phương.

Chương 462 - Phơi Bày Bản Chất Thật Của Tề Phương.
Chương 462 - Phơi Bày Bản Chất Thật Của Tề Phương.

Thân hình Tề Phương run lên.

Suýt chút nữa ngã xuống đất.

Hắn cố gắng để cho mình đứng vững.

Đầu óc nhanh chóng xoay tròn.

Một giây đồng hồ sau, hắn nuốt xuống ngụm nước bọt, cười rất là hèn mọn:

"Chú cảnh sát, chú đang nói cái gì vậy? Đồ của nhà tôi thì tôi làm sao trộm được chứ? Tôi đương nhiên là thông qua phương thức chính quy lấy tồi, tôi chỉ là quên mang chìa khóa, haizz, đây là một hiểu lầm, hiểu lầm!"

Trong bóng xe vận tải.

Tề Nguyên tâm loạn như ma.

Hắn không tin, Tề Phương thật sự là đang trộm đồ.

Nhưng là, hắn rõ ràng đã nói với Tề Phương, không được động vào đồ ở trong nhà kho.

Đó là cho Lục Lập Hành.

Lúc này mới có ba tiếng.

Căn cứ thời gian mà tính, hắn cũng là từ huyện Song Thành về đến khoảng một tiếng.

Đây là dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Nhưng.

Trong thời gian ngắn như vậy, hắn lại tìm được năm chiếc xe tới.

Còn đem hàng đều chuyển xong.

Sự thật đang ở trước mắt, Tề Nguyên chợt phát hiện, chính mình không thể viện được lý do nào cho hắn được.

Hai tay hắn nắm chặt lại.

Tề Nguyên tuy rằng mọi chuyện đều tin tưởng Tề Phương, nhưng hắn mời là người lên làm ông chủ.

Tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy chứ? Chỉ là hắn đã quen tin nhiệm Tề Phương.

Vào giờ phút này, niềm tin bị khủng hoảng.

Một khả năng tính xông lên đầu.

Có lẽ, từ trước tới nay, không ai muốn hàng hóa của hắn, Tề Phương không trách khỏi có quan hệ.

Lục Lập Hành chỉ ở phía sau nhìn hắn.

Không có quấy rầy.

Tề Phương nói xong, cảnh sát mặt không thay đổi đứng lên.

Hắn đi tới trước cửa kho hàng, nhặt khóa cửa lên xem xét thật kỹ.

Nhàn nhạt mở miệng:

"Vậy cậu cũng thật tàn nhẫn, tại sao lại cam lòng đập nát cửa nhà mình chứ?"

Không chỉ khóa hỏng, cửa cũng xuất hiện một cái lỗ hổng rất lớn.

"Tại sao không đi tìm thợ khóa?"

Tề Phương cho rằng cảnh sát tin lời của mình, liền ủy khuất nói:

"Ngài không biết chứ chú cảnh sát, tôi cũng muốn tìm thợ khóa, nhưng là bọn họ đều không nghe tôi, không mở cho tôi."

"Vì sao không mở cho cậu?"

"Híc, cái này, tôi cũng không biết ..."

Cảnh sát xoay người lại, nhìn xung quanh bốn phía một cái:

"Tôi nghe nói, là anh trai cậu nói bọn họ không được mở, anh trai cậu, là ông chủ của nhà máy?"

Tề Phương há miệng, một câu cũng không nói được.

Cảnh sát tiếp tục nói:

"Cho nên, ông chủ của cậu không mở cho cậu, nhưng cậu nhất định phải mở cái này cũng chưa tính là trộm sao?"

"Chỉ là một nhân viên nhỏ, vậy mà cũng dám càn rỡ như thế sao? Trị an này của các anh đúng là có vấn đề!"

"Làm sao? Chẳng lẽ anh trai cậu bình thường đối xử với cậu không tốt? Cho nên cậu ghét anh trai của mình, nhất định muốn trộm sạch của cải?"

"Nhưng tôi làm sao lại nghe nói, ông chủ vải xưởng Thiên Nguyên, là một người cực kỳ tốt?"

Ban đầu trên mặt Tề Phương còn mang theo ý cười.

Nghe xong, hắn không cười được nữa.

Một bên khác, Tề Nguyên nghe thấy lời này, vẻ mặt khiếp sợ!

Hắn lúc nào nói thợ khóa không được mở cửa cho Tề Phương?

Nghĩ lại, Tề Nguyên lập tức đưa ánh mắt về phía Lục Lập Hành.

Muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Lập Hành làm cử chỉ im lặng.

Tề Nguyên trong lòng tràn đầy xúc động, không có tiếp tục nói hết.

Hắn nghe thấy Tề Phương thay đổi tông giọng:

"Vô cùng tốt? Anh thì biết cái gì chứ?"

Trong giọng điệu này, tràn đầy oán khí với phẫn nộ.

Tề Nguyên bỗng nhiên nghiêng đầu lại.

Hắn đang oán hận mình.

Chỉ thấy Tề Phương vừa rồi còn hèn mọn nằm trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.

Không biết đang nhìn đâu.

Nhưng Tề Nguyên có thể khẳng định, trong mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ.

Thật giống như, anh đã làm chuyện gì có lỗi với hắn lắm!

Nhưng rất nhanh, Tề Phương dường như ý thức được sai lầm của mình, nhanh chóng đổi giọng:

"Chú cảnh sát, tôi thật không có trộm, ngài bắt nhầm người rồi, ngài như vậy, sẽ để cho người khác nghĩ đến các anh xử án không công bằng, không được tốt lắm đâu?"

Không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể dùng uy hiếp.

Nhưng mà vừa nói xong, cảnh sát lại cười lạnh:

"Còn không thừa nhận? Cậu nhìn bên kia đi!"

Nói xong, cảnh sát chỉ về một hướng.

Tề Nguyên với Tề Phương, nhìn theo hướng đó.

Nơi đó.

Vừa vặn còn có mấy thợ khóa đang dòm ngó.

Dẫn đầu là lão Lưu mỉm cười:

"Đồng chí cảnh sát, xin chào."

Tề Phương híp mắt lại: "Là các ông?"

Cảnh sát cũng đi về phía bọn họ:

"Nói thử xem, là có chuyện gì xảy ra?"

Lão Lưu liếc mắt nhìn Tề Phương, bắt đầu cười:

"Đồng chí cảnh sát, tiểu tử này đúng là đang trộm đồ, nhà kho này, trước đó có người tìm tôi đổi khóa, người ta đã cầm chìa khóa, hắn nói hắn không thường xuyên ở huyện Ngân Xuyên, kêu tôi giúp hắn trông coi nhà kho, người nào có dòm ngó thì ghi nhớ lại, sau đó tôi nhìn thấy Tề Phương tới tìm tôi mở khóa!"

"Rõ ràng mới vừa đổi khóa, có chìa khoá, tại sao lại muốn tìm người mở khóa? Hơn nữa, còn là hai người khác nhau, tôi liền hoài nghi, lúc này mới báo cảnh sát!"

Mấy thợ khóa còn lại cũng gật đầu liên tục:

"Đúng đúng đúng, chúng tôi là lão Lưu gọi qua giúp một tay!"

Bên trong góc.

Tề Nguyên tay nắm thật chặt.

Chìa khóa này, là hắn cho Lục Lập Hành.

Tiểu Hành sớm đã nhìn ra được Tề Phương có vấn đề?

Hắn đang dùng phương pháp này tự nói với mình.

Ngẫm lại cũng đúng, với quan hệ của mình và Tề Phương, người khác vô duyên vô cớ tới nói, hắn nhất định sẽ không tin.

Vào lúc này.

Tề Phương triệt để hoảng loạn.

"Ông, hóa ra là các ông báo cảnh sát, các ông đừng nói nhảm!"

"Chú cảnh sát, ngài ngẫm lại đi, nhà kho của tôi, tôi tại sao lại phải đi trộm chứ."

Cảnh sát thấy Tề Phương không chịu thừa nhận, thở dài, vỗ vai Tề Phương:

"Vừa rồi trên đường tôi tới, bên trong cục lại nhận được điện thoại báo cảnh sát, cũng là chuyện của cậu!"

Tề Phương hơi run: "Tôi làm sao?"

Một loại linh cảm không lành xuất hiện trong đầu.

Tề Phương trong lòng có chút bối rối.

Sau một lúc, hắn nhìn thấy cảnh sát chỉ về một hướng khác.

"Đến rồi!"

Tề Phương vội vàng nhìn về hướng kia.

Chỉ thấy mấy chiếc xe lái tới.

Dẫn đầu xe, Tề Phương nhìn thoáng qua liền nhận ra:

"Chuyện này... Đây là xe của Phương gia?"

Phương gia, là đối tác của nhà máy vải Thiên Nguyên.

Cũng là lần này, cũng là người bị Tề Phương xúi giục.

Bọn họ sao lại tới đây?

Một bên khác, Tề Nguyên cũng run lên:

"Phương Thiên Thắng?"

Tề Nguyên vừa định hỏi Lục Lập Hành, những người này cũng là do hắn kêu đến đây sao?

Liền nghe Lục Lập Hành hồ nghi nói:

"Đó là ai?"

Tề Nguyên hơi run, giải thích:

"Chính là người lần này đã từ chối hợp tác với chúng ta, mặt sau cái kia mấy chiếc xe ông chủ thì cũng thôi."

"Hả? Bọn họ tới làm cái gì?"

Lục Lập Hành bỗng nhiên có chút lo lắng.

Không phải là đến giúp Tề Phương đấy chứ?

Tề Nguyên lắc đầu: "Không biết."

Hai người đều đang suy nghĩ.

Lục Lập Hành nhìn thấy chiếc xe dẫn đầu mở cửa ra.

Một người đàn ông mặt chữ điền đi xuống.

Trên mặt tràn đầy nụ cười, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt nghi hoặc của Tề Phương, trực tiếp nắm chặt tay cảnh sát bên cạnh:

"Đồng chí cảnh sát, khổ cực các anh rồi, cuối cùng cũng bắt được cái tên lòng dạ độc ác này ..."

Tề Phương trong lòng hơi hồi hộp một chút.

"Ông chủ Phương, ông chủ Hạ, các ông … đang nói cái gì vậy?"

Phương Điền lườm hắn một cái:

"Tề Phương, đừng kêu thân thiết như vậy, chúng ta có thân quen lắm sao ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment