Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 464 - Chương 464 - Người Thực Sự Cần Cứu Rỗi Là Chính Mình.

Chương 464 - Người Thực Sự Cần Cứu Rỗi Là Chính Mình.
Chương 464 - Người Thực Sự Cần Cứu Rỗi Là Chính Mình.

"Ha ha ha, em trai ruột?"

"Anh nói giỡn với tôi à?"

"Từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn đi theo sau lưng anh!"

"Anh, Tề Nguyên, rõ ràng cùng một họ với tôi!"

"Nhưng là, anh so với tôi thông minh hơn, so với tôi có khả năng hơn, từ nhỏ cái gì cũng mạnh hơn tôi, làm cái gì cũng là đúng, mà tôi, tôi làm cái gì cũng đều sẽ bị mắng, bọn họ đều nói với tôi, Tề Phương, con chỉ lớn hơn anh con một tuổi, con tốt nhất phải học hỏi anh trai con!"

"Ngay cả cha mẹ ruột của tôi, cũng kêu tôi lấy anh ra làm tấm gương! Tôi và anh có xảy ra chuyện gì, bọn họ xưa nay đều là đánh tôi mắng tôi! Cho rằng là lỗi của tôi!"

"Nhưng là, có lúc căn bản không phải lỗi của tôi!"

"Tôi mỗi lần đều liều mạng học tập, nhưng là trước sau gì tôi cũng không bằng anh!"

"Học tập không bằng anh, đầu óc cũng không thông minh bằng anh, thậm chí, ngay cả việc làm tôi cũng không bằng anh!"

"Tôi đã được định trước, cả đời này cũng không bằng anh!"

"Nhưng là, vì để cho cha mẹ, để mọi người hài lòng, tôi đi theo anh, tôi làm cái bóng của anh, tôi làm tất cả mọi chuyện của anh, tôi chỉ là muốn nói cho mọi người biết, tôi! Tề Phương, cũng rất mạnh!"

"Đáng tiếc không có ai tin tôi, trở về, tất cả những công lao đó, đều là của anh Tề Nguyên."

"Bởi vì anh là ông chủ, cho nên là bởi vì là anh đưa ra những quyết định đúng đắn nên nhà máy mới có thể có hiệu quả và lợi ích tốt như vậy."

"Tôi làm tất cả, đều bị mai một, nếu như không phải tôi nỗ lực thể hiện bản thân, có thể rất nhiều người cũng không biết tên của tôi!"

Nói tới chỗ này, Tề Phương ngừng lại.

Hắn đột nhiên cười to:

"Cho nên, tôi mới muốn ra sức một kích, tôi muốn nói cho bọn họ biết, anh cũng không phải vạn năng, anh cũng quản không tốt nhà, cũng sẽ phá sản như bình thường!"

"Tôi dùng nhiều năm như vậy mới có mạng lưới quan hệ, thêm vào lượng lớn lợi nhuận, mới khiến cho bọn họ tin tưởng tôi, đồng ý không hợp tác với anh, không nghĩ tới anh vậy mà có thể dễ dàng phá vỡ được!"

"Tề Nguyên, anh đổi chìa khóa nhà kho, sau đó không để cho bọn họ mở cửa cho tôi, còn ở huyện Song Thành, để Lục Lập Hành nói ngày mai sẽ phải tới kéo hàng, là vì muốn bẫy tôi, để cho tôi lộ ra sơ hở?"

"Không hổ là anh, tôi thua rồi, tôi vẫn là thua rồi!"

"Nhiều năm như vậy, tôi bố trí tỉ mỉ tất cả, vẫn thua rồi! Tôi không đuổi kịp được anh..."

Tề Phương cúi đầu cười tự giễu.

Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này, cũng không ai nói gì.

Chỉ có Tề Nguyên, vẻ mặt có phần thay đổi sắc mặt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Tề Phương sẽ có suy nghĩ như vậy.

"Em sai rồi!"

Hắn chậm rãi mở miệng: "Em thành công, tất cả những thứ hôm nay không phải anh làm."

Tề Phương bỗng nhiên ngẩng đầu.

Tề Nguyên tiếp tục nói:

"Giống như em đã nói, em đã thành công trong việc tẩy não anh, em cũng thành công xúi giục bọn họ."

"Nếu như không phải gặp phải Tiều Hành, những cái này, em cũng có thể lấy đi!"

"Tề Phương, anh vẫn luôn rất tin tưởng em."

"Điểm này, chưa bao giờ thay đổi qua."

Tề Nguyên nói xong những lời này, đồng tử của Tề Phương bỗng nhiên tăng lớn.

Hắn không dám tin nhìn Tề Nguyên, rồi lại nhìn Lục Lập Hành.

Đột nhiên, lại nở nụ cười.

Lần này, hắn cười có phần điên cuồng:

"Hóa ra tôi không có thua!"

"Hóa ra tôi không có thua!"

"Lục Lập Hành, cậu rất thông minh, cậu so với tôi thông minh hơn."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ mỉm cười:

"Tôi sẽ coi như là anh đang khen tôi, nhưng mà, tôi cảm thấy anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy!"

"Mấy ngày nay, anh họ Tề Nguyên nói với tôi rất nhiều chuyện lúc trước của các anh, ở trong mắt anh ấy, anh là một người em trai hiểu chuyện, có thể giúp anh ấy đạt được thành tựu to lớn trong sự nghiệp, anh có nghĩ tới hay không, trên thực tế, hai người các anh thiếu một người cũng không được, cái công ty này là hai người cùng nhau chèo lái, không có anh, Tề Nguyên không làm được cơ sở, không có anh ấy, anh cũng không làm được quyết sách lớn."

"Cho nên, anh tại sao lại không nghĩ đến như vậy? Tôi vẫn luôn hi vọng anh em của tôi có thể cùng với tôi phấn đấu! Chuyện này đối với những người ở dưới tầng thấp nhất của xã hội như chúng ta mà nói, không phải là một chuyện may mắn sao?"

"Tôi mấy ngày nay ở huyện Ngân Xuyên cũng đi dạo phố không ít, tôi nghe được nhiều lời đồn, đều là nói hai anh em Tề gia rất lợi hại, không có ai đơn độc khen một mình Tề Nguyên."

Ngay khi Lục Lập Hành nói điều này.

Mấy người thợ khóa bên cạnh cũng gật đầu:

"Đúng đúng đúng, chúng tôi ở gần, chúng tôi có quyền lên tiếng nhất rồi!"

"Người dân Ngân Xuyên khi nói tới nhà máy vải Thiên Nguyên, đều là nói, hai anh em rất giỏi!"

"Tề Phương có tài, Tề Nguyên rất thông minh, hai người còn vì các hộ gia đình nghèo ở thị trấn làm rất nhiều chuyện tốt!"

"Các anh vì sao lại trở mặt nhau chứ?"

Tề Phương hơi run run.

Bỗng nhiên lại nở nụ cười.

Suy nghĩ kỹ một chút, hắn quả thực ở trên phố chưa bao giờ có ai khen một mình Tề Nguyên.

Nói đến đều là anh em Tề gia.

Người duy nhất nói, chính là cha mẹ ruột trong nhà?

Khi nghĩ tới đây.

Tề Phương chợt nghe một tiếng gào khóc quen thuộc.

"Tề Phương, con làm gì vậy?"

"Con điên rồi phải không? Sao con dám hãm hại anh của con hả?"

"Tề Phương, từ nhỏ cha đã dạy con như thế nào? Con phải học tập anh trai, anh trai con lợi hại như vậy, làm sao có thể so sánh với nó được! Con xem một đi ... Con xem con đang làm cái gì vậy?"

"Tôi tại sao lại có một đứa con trai như vậy chứ? Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên con không có chuyện gì chứ?"

"Tiểu nguyên, con cũng đừng có chấp nhất với Tiểu Phương, nó chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ thông suốt thôi!"

"Chúng ta trở về dạy dỗ lại nói, để nó đi theo con học tập thật tốt, Tiểu Nguyên, con cũng không để cho bọn họ bắt nó đi có được hay không?"

Tề Nguyên đang muốn nói chuyện.

Tề Phương đang quỳ trên mặt đất đứng lên.

Trong mắt của hắn tràn đầy tang thương:

"Cha, mẹ, con lần này, có thể không theo anh trai học không?"

Mẹ Tề Phương nghe thấy lời này, tức giận nghiêng đầu qua chỗ khác, tát hắn một cái:

"Con nói cái gì đó? Mau xin lỗi anh trai con!"

"Con cái gì cũng không bằng anh con, sao con học được với anh trai chứ?"

"Đi theo anh con, con có năng lực Thành Tài, con đến cùng có biết hay không?"

Tề Phương không có né tránh.

Trên mặt rõ ràng năm cái dấu tay.

Hắn lui về sau một bước.

Bỗng nhiên lại nở nụ cười.

Sau đó, hắn ở trong ánh mắt của mọi người.

Khom người xuống.

Đối mặt với người đã sinh ra mình, hắn khom người thật sâu xuống.

Lại ngẩng đầu, trong mắt của hắn tràn đầy xa cách.

"Cha, mẹ, xin lỗi này con sẽ không nói."

Sau đó, hắn xoay người.

Nhìn hướng cảnh sát:

"Dẫn tôi đi, tôi cái gì cũng nói!"

Tề Nguyên theo bản năng muốn tiến lên nói chuyện, lại bị Lục Lập Hành kéo lại.

Hắn lắc đầu, nhẹ nói:

"Đây là do hắn quyết định."

Tề Nguyên không nói gì.

Nhưng lại sâu sắc thở dài:

"Chú nhỏ, thím, hai người đừng như vậy ..."

Nhưng ba mẹ Tề Phương không có ai nghe hắn.

Hai người còn đang tức giận mắng.

Cách đó không xa, Tề Phương nhắm hai mắt lại.

Có lẽ, lần này vào ở một thời gian, bản thân liền có thể thật sự thanh tĩnh?

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn cho là mình là cao thủ tẩy não.

Có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Tề Nguyên.

Nhưng cho tới giờ khắc này, Tề Phương mới hiểu được.

Kỳ thực chân chính bị tẩy não, chân chính cần cứu rỗi.

Hóa ra là chính mình ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment