Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 465 - Chương 465 - Khoan Hãy Đi!

Chương 465 - Khoan Hãy Đi!
Chương 465 - Khoan Hãy Đi!

Tiếng khóc của ba mẹ ở phía sau, đối với hắn mà nói, là một loại gông xiềng trí mạng.

Tề Phương dùng hết nửa cuộc đời, cũng không thể tránh thoát khỏi!

Vậy thì ...

Trốn đi thanh tĩnh mấy ngày.

Tề Phương được đưa lên xe cảnh sát.

Tề Nguyên mới lên trước, đỡ ba mẹ Tề Phương đứng dậy.

Sau khi hỗ trợ đưa bọn họ về nhà, hắn thở dài.

Nhìn về mấy vị tài xế ở đây:

"Thật xin lỗi các vị, làm phiền mọi người rồi, lần này chỉ sợ khiến mọi người tay không đi về rồi."

Mấy người tài xế nhanh chóng lắc đầu:

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, ông chủ Tề khách khí, vừa rồi chúng tôi cũng suýt trở thành trộm rồi! Cũng còn may! Vậy chúng tôi đi trước, ông chủ Tề cứ bận việc trước đi."

Nói xong, mọi người định rời đi.

Lục Lập Hành tiến lên gọi bọn họ lại:

"Chờ một chút."

Hắn nghiêng đầu lại, nhìn Tề Nguyên:

"Anh họ, lưu lại phương thức liên hệ của bọn họ đi, hai ngày nữa nói không chắc cũng cần dùng đến."

"Cũng được, khi nào về em muốn dùng những thước vải này, để cho bọn họ tới hỗ trợ kéo hàng."

Lấy phương thức liên lạc xong, Tề Nguyên vừa nhìn về phía Phương Thiên Thắng và những người khác.

"Anh Lục, ông chủ phương và những người khác bọn cũng là ngài tìm đến đúng không? Tối hôm nay tôi mời khách, mọi người ăn uống một bữa thỏa thích!"

"Hả?"

Lục Lập Hành nghi ngờ nhíu mày:

"Bọn hắn không phải em gọi tới sao?"

Lúc vừa rồi mới nhìn thấy bọn họ, Lục Lập Hành còn đang suy nghĩ, hóa ra anh họ cũng đã chuẩn bị trước.

Nhưng lúc này, sao lại có cảm giác Tề Nguyên hình như không quen biết với mấy người này.

Tề Nguyên cũng nghi ngờ: "Không phải anh tìm?"

Hai người nhìn nhau, rồi nhìn về hướng Phương Thiên Thắng.

Phương Thiên Thắng nở nụ cười.

Hắn vỗ bả vai Lục Lập Hành nói:

"Cậu chính cậu Lục? Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, ha ha ha, chúng tôi chỉ đến đây để giúp đỡ, tốn chút công sức thôi, không cần cám ơn! Cơm này cũng không cần ăn, các anh hẳn là còn bận bịu, mau về đi!"

Nói xong, Phương Thiên Thắng vung tay lên.

Mấy ông chủ khác lập tức xoay người lên xe rời khỏi!

Lục Lập Hành sững sờ ngay tại chỗ.

Chờ bọn họ đi xa, Tề Nguyên mới tò mò đụng một cái vào bờ vai của hắn:

"Tiều Hành, này là sao vậy?"

Lục Lập Hành phục hồi tinh thần lại, thở dài:

"Hẳn là người khác giúp chúng ta một tay."

"Ai? Vậy anh hẳn là phải đi cảm ơn người ta mới tốt."

"Ừm, đợi trở về em xác nhận một chút lại nói."

"Được, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ở chỗ này đợi đem vải vóc ngày mai kéo trở về hay là chúng ta tối hôm nay liền kéo trở về?"

Lục Lập Hành lắc đầu:

"Không, trước tiên trở về rồi hãy nói, có chút việc em phải đi xác nhận một chút!"

Tề Nguyên vào lúc này rất tín nhiệm Lục Lập Hành.

Cậu ta nói cái gì, hắn đều không phản bác.

Hai người cùng lên xe, chạy về.

Trên đường, Tề Nguyên suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là không nhịn được nói ra:

"Tiểu Hành."

"Hả?"

Lục lập Hành tò mò quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Tề Nguyên nghiêm túc trả lời:

"Lần này, cám ơn em."

Lục Lập Hành mỉm cười xua tay: "Em còn tưởng chuyện gì, không cần cám ơn, mọi người đều là anh em với nhau, anh em chính là phải trợ giúp lẫn nhau!"

Tề Nguyên hơi sững sờ.

Lục Lập Hành cảm nhận được cảm xúc của Tề Nguyên có chút không đúng.

Hắn vội vàng nói: "Tề PHương, hắn cũng hẳn là coi anh cũng là anh em, chỉ là cha mẹ hắn bên kia, bức ép hắn quá, hắn vội vàng muốn thành công, nên mới như thế."

"Ừm."

Tề Nguyên gật đầu: "Anh trở về, sẽ nói chuyện với ba mẹ hắn một chút."

"Ừm, chờ bọn hắn nghĩ thông suốt là tốt rồi, Anh họ, anh cũng đừng lo lắng."

"Không có chuyện gì, chỉ là lần này, thợ khóa bên kia, anh xuất cũng không ít tiền? Trở về anh đưa tiền lại cho em."

"Không cần không cần, em chỉ là thuận tay, không có chuyện gì."

Thấy Lục Lập Hành nhất quyết không muốn, Tề Nguyên cũng không nói gì.

Hắn yên lặng nghĩ, lúc nào kéo vải về huyện Song Thành, mìn phải trả tiền xe mới được!

Coi như là cảm ơn Lục Lập Hành.

Về phần chuyện sau này, chờ hắn trở về, phải suy nghĩ thật kỹ nên làm gì với nhà máy.

Mặc dù tất cả đều là do Tề Phương giở trò quỷ, nhưng Tề Nguyên cũng nhận thức được sâu sắc thiếu sót của mình.

Có lẽ, nhà máy này thực sự sắp phá sản rồi.

Hắn phải đến học tập những thứ đồ khác mới được.

Khi đến huyện Song Thành, hai người cùng nhau xuống xe.

Vừa vào trong sân, điện thoại liền vang lên.

Lục Lập Hành vội vàng đi nghe điện thoại.

Tề Nguyên thì đến gặp Lâm Tú Lan, đem tất cả chuyện đã xảy ra nói cho Lâm Tú Lan biết.

Cuối cùng.

Hắn thở dài nói: "Mẹ, con định đưa những thước vải này cho Tiểu Hành, hai ngày nay con sẽ trở về xử lý mọi chuyện trong nhà máy, con muốn đi học thêm thứ gì đó, xem thử con có thể làm được gì, Tiểu Phương không còn ở đây, con phải tự lực cánh sinh rồi!"

Lâm Tú Lan gật đầu:

"Ừm, đi đi, mẹ cũng sẽ trở về hỗ trợ con, Tiểu Nguyên, khi nào rảnh chúng ta đi gặp Tiểu Phương, nó cũng là một đứa nhỏ đáng thương."

"Được!"

Đây cũng là suy nghĩ của Tề Nguyên.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mặc kệ Tề Phương

"Vậy con đi thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ xuất phát."

Nói xong, Tề Nguyên đi vào nhà.

Chính lúc này.

Hắn bị Lục Lập Hành đi về phía mình ngăn cản:

"Anh họ, đừng vội thu dọn, em dẫn anh đến một nơi này."

"Hả? Đi đâu?"

"Đi rồi anh sẽ biết, đi thôi!"

Lục Lập Hành nở một nụ cười thần bí, vẫn chưa nói chân tướng cho Tề Nguyên biết.

Anh họ này của hắn, đã bị Tề Phương tẩy não được nửa đêm.

Lại tăng thêm chịu ảnh hưởng của việc này, khó tránh khỏi sẽ cảm giác mình cái gì cũng không được.

Mới muốn từ bỏ nhà máy.

Trên thực tế, một khi hắn thật sự bỏ cuộc, có lẽ hắn cũng không biết mình có thể làm được gì.

Lục Lập Hành quyết định cho hắn một bất ngờ!

Tề Nguyên mặc dù hiếu kỳ, nhưng vẫn là đi theo Lục Lập Hành ra cửa.

...

Trần gia.

Trần Lộ đi nấu cơm.

La Mỹ Lan với La Thịnh Hành thì mang theo Hi Hi với Nam Nam.

Ở trong sân bồi tiếp La Lập Tân mới vừa tới đi tham quan xung quanh.

"Đây là nhà bếp dự phòng, còn có nơi này, Trần Lộ dự định xây một cái ao, đến lúc đó nuôi mấy con cá, thế nhưng hắn còn chưa kịp làm. Còn có bên kia, bên kia là Trần Lộ làm phòng chơi cho Hi Hi với Hòa Hòa, đồ chơi của bọn họ đều ở bên kia, được sắp xếp gọn gàng, Trần Lộ mỗi ngày đều dọn dẹp!"

La Mỹ Lan không ngừng giải thích cho La Lập Tân.

"Ông nội, cha, mọi người em, con đã nói Trần Lộ vẫn luôn đối xử tốt với con, hai người chính là không tin! Cuộc sống ở đây, so với tỉnh thành cũng không kém chút nào!"

La Thịnh Hành nhẹ nhàng gõ đầu của cô:

"Ha ha ha, ba của con cùng với ông trước đó không phải lo lắng cho con sao? Bất quá bây giờ được rồi, không còn lo lắng, sau này con quyết định sống ở đâu thì ông sống ở đó."

La Lập Tân bất đắc dĩ nói:

"Cha, cha thật sự không có ý định quản lý công ty sao?"

La Thịnh Hành gật đầu: "Đúng, không phải đều giao hết cho con rồi sao? Con còn muốn làm hất tay chưởng quỹ?"

La Lập Tân nhanh chóng lắc đầu:

"Chỗ nào, con đây không phải là cảm thấy có một số việc còn chưa giải quyết được ..."

"Vậy cũng phải tự mình làm, lần này cha cũng đã tìm vải cho con rồi, nhưng cái này cũng là một lần cuối cùng, về sau con đều tự mình làm chủ!"

La Lập Tân bất đắc dĩ thở dài.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, lão gia tử nói về hưu là sẽ rút lui triệt để như vậy.

Mọi người đang nói chuyện.

Có tiếng gõ cửa:

"Trần đại ca, có ở đây không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment