Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 472 - Chương 472 - Cuộc Điện Thoại Đến Từ Tỉnh Thành

Chương 472 - Cuộc Điện Thoại Đến Từ Tỉnh Thành
Chương 472 - Cuộc Điện Thoại Đến Từ Tỉnh Thành

La Lập Tân vừa nghe giọng nói này thì nhíu mày:

"Chú Hà?"

Người này là bạn cũ Hà Chấn Viễn của La Thịnh Hành.

Ở tỉnh thành, coi như là một doanh nhân.

Bình thường hắn rất ít khi liên lạc với mình, toàn là trực tiếp tìm La Thịnh Hành.

Sao tự nhiên hắn lại gọi điện thoại cho mình?

"Ha ha ha, là chú là chú, ba cháu không biết xảy ra chuyện gì, điện thoại vẫn luôn tắt máy, chú gọi mấy ngày nay nhưng không liên lạc được, hắn không sao chứ?"

"Không có việc gì không có việc gì, đại khái mấy ngày nay không muốn nghe điện thoại, chú chờ cháu, cháu gọi ông ấy đã."

La Lập Tân quay đầu lại, đưa điện thoại cho La Thịnh Hành:

"Ba, điện thoại của chú Hà."

"Lão Hà?"

La Thịnh Hành nhận lấy điện thoại, cũng có chút mờ mịt:

"Làm sao vậy lão Hà?"

Hà Chấn Viễn im lặng một hồi:

"Còn làm sao vậy, điện thoại của anh đâu rồi? Tắt máy để làm gì? Có chuyện gì thế? Hay là anh và Tiểu Liễu song túc song phi rồi?”

“Haiz, đừng nói nữa!”

La Thịnh Hành bất đắc dĩ kể lại chuyện của Liễu Như Nhứ và mình một lần nữa.

Cuối cùng nói: "Tôi theo cháu gái đến huyện Song Thành chơi, già rồi, cũng không muốn quản nhiều chuyện như vậy, muốn an hưởng tuổi già.”

“Huyện Song Thành? Cháu gái anh đến từ quận Song Thành?”

La Thịnh Hành bất đắc dĩ nói: "Lão Hà, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ trước tiên quan tâm tôi đây, điểm chú ý sao lại kỳ quái như vậy? Mỹ Lan chính là gả đến huyện Song Thành, còn sinh cho tôi một đôi cháu trai song sinh, đã năm tuổi rồi, sắp lớn bằng nhà bé các cậu rồi, ha ha ha ha!”

Vừa nói đến chuyện này, La Thịnh Hành phi thường đắc ý.

Hà Chấn Viễn nhỏ hơn hắn vài tuổi.

Nhưng Hà Chấn Viễn sinh con muộn, cháu trai út năm nay cũng mới sáu tuổi.

Mà chính mình thì cháu ngoại cũng sáu tuổi rồi.

Quả nhiên.

Vừa nghe lời này, Hà Chấn Viễn cũng cực kỳ bất đắc dĩ:

"Được rồi được rồi, anh cứ đắc ý đi, tôi đã sớm nói với anh rồi, đi thăm Mỹ Lan một chút đi, dù gì cũng là cháu gái của anh, anh hết lần này tới lần khác không nghe, lần này thì tốt rồi, bỏ lỡ lễ trưởng thành của cháu ngoại gái, đau lòng không?"

La Thịnh Hành: ...

Tên này thật sự có thể chọc vào chỗ đau của hắn mà.

"Lão Hà cậu thật đúng là, quên đi, không thèm nghe cậu nói nữa, tôi mang cháu chắt trai đi đây."

"Ai, đừng đừng đừng, anh chờ một chút, tôi vừa vặn cũng muốn đi huyện Song Thành một chuyến, gọi điện thoại vốn là hỏi anh có muốn đi chơi hay không, ở đó tôi có quen một người cực kỳ tốt, hoa lan này của tôi là mua từ chỗ cậu ấy đó, hơn nữa anh nhớ lần trước tôi nói với anh không, vấn đề Sương bảo bảo của tôi cũng là cậu ấy đã nói trước cho tôi biết, đây chính là cứu mạng! Tôi vốn nghĩ mấy năm nay số mạng anh không tốt, dẫn anh đi xem một chút, ha ha ha, có muốn đi không?”

“Tốt như vậy sao?”

"Đúng vậy đúng vậy! Không gặp anh sẽ hối hận đấy."

La Thịnh Hành thiếu chút nữa cười ra tiếng:

"Được rồi, chờ cậu tới rồi nói sau, hai ngày nay tôi hơi bận rộn, bận nốt hai ngày này ha ha ha!"

Nói xong, La Thịnh Hành trực tiếp cúp điện thoại.

Hà Chấn Viễn mày vốn là một tên lắm lời.

Mỗi lần gọi điện thoại đều nói rất lâu.

Rõ ràng có một số việc có thể chờ gặp mặt rồi nói sau.

Nhưng hắn không hề.

Có lẽ là lớn tuổi, cô đơn không có ai bên cạnh.

La Thịnh Hành cũng hiểu cảm giác này, cho nên hai người có thể trò chuyện cùng nhau.

Nhưng hôm nay hắn đang bận.

Để lão đầu kia cô đơn một mình đi.

Nghĩ như vậy, La Thịnh Hành lại ngâm nga bài hát đi thu dọn đồ đạc cho Hi Hi và Nam Nam.

Lúc thu dọn xong, La Thịnh Hành bỗng nhiên sửng sốt.

“Kỳ quái, người lão Hà nói sao lại nghe quen thuộc như vậy?”

“Không phải là Lục huynh đệ đó chứ?”

Lúc mới nói đến chuyện của Liễu Như Nhứ cùng Hà Chấn Viễn, tương đối đơn giản, chỉ nói Vương Kiến Sinh.

Không có nói chi tiết.

Đương nhiên cũng không nhắc tới Lục Lập Hành.

Lúc này, La Thịnh Hành cũng cảm thấy không thích hợp.

Hắn nhớ rõ, lúc trước.

Không biết Hà Chấn Viễn trở về từ nơi nào, cầm hoa lan khoe khoang khắp nơi .

Để toàn bộ người trong giới đều biết hắn có được Tố Hà Quan Đỉnh.

Sau đó, hắn bắt đầu xử lý vấn đề của Sương bảo bảo.

Hà Chấn Viễn khởi nghiệp với sản phẩm chăm sóc da.

Chưa bao giờ thua lỗ, nhưng chuyện của Sương bảo bảo, hắn bồi thường rất nhiều tiền.

Mua lại tất cả Sương bảo bảo đã bán ra.

Sau đó tiểu hủy toàn bộ.

La Thịnh Hành còn nhớ rõ, lúc ấy mình còn cười nhạo hắn.

Hỏi hắn vì sao không điều tra thử đã nói Sương bảo bảo kia có vấn đề.

Khi đó, biểu cảm của Hà Chấn Viễn vô cùng nghiêm túc.

Hắn nói: "Là một người anh em nói với tôi, cậu ấy nói chuyện rất linh, Sương bảo bảo này nhất định có vấn đề, tôi thu hồi lại trước, để lại một phần để phân tích rồi, những sản phẩm này liên quan đến em bé, tuyệt đối không thể có sai lầm nào."

Sau đó.

La Thịnh Hành liền bận rộn chuyện của mình.

Rất ít khi liên lạc với Hà Chấn Viễn.

Một ngày nào đó, hắn đột nhiên nghe thư ký nói.

Sương bảo bảo thực sự có vấn đề, sử dụng sẽ bị dị ứng.

May mắn Hà Chấn Viễn thu hồi toàn bộ được.

Mà những em bé đã dùng hết hơn nữa còn dị ứng, Hà Chấn Viễn làm bồi thường tương ứng, cũng tìm bác sĩ cho bọn nhỏ.

La Thịnh Hành nghe được tin tức này còn thổn thức một chút.

Không nghĩ tới, vậy mà thật sự bị người ta nói trúng.

Thời điểm này.

Hà Chấn Viễn lại nhắc tới một cao nhân.

Cả huyện Song Thành, người duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là Lục Lập Hành.

"Không được, đi thôn Lục Gia hỏi Lục huynh đệ trước, nói không chừng còn có thể ở chờ Lão Hà ở thôn Lục Gia đây, ha ha ha ~"

Vừa nghĩ đến có thể gặp mặt dưới cảnh tượng như vậy, chọc Hà Chấn Viễn một chút.

La Thịnh Hành liền cảm thấy chuyến du lịch này, dường như có niềm vui mới...

...

Tỉnh thành, nhà họ Hà.

Hà Chấn Viễn bị cúp điện thoại, cả người choáng váng.

"Lão La này, vội vàng đi đầu thai à?"

"Văn Lan, thu dọn xong chưa? Bây giờ chúng ta lái xe, đoán chừng có thể đến trước bữa tối đó.”

Chu Văn Lan mặc quần áo đàng hoàng, đi ra từ phòng ngủ:

"Được rồi, đi thôi, haiz, anh nhìn lại mình đi, đi thôn Lục Gia một chuyến thôi mà, so với làm gì còn tích cực hơn."

"Đó là đương nhiên, nếu như không phải vì có Lục huynh đệ, chúng ta coi như đã phạm sai lầm lớn, đi đi đi, lão La cũng ở bên kia, chúng ta dẫn hắn đi gặp mặt."

"Lão La? Anh ta làm gì ở đó vậy? Không phải anh ta đang yêu đương với Tiểu Liễu sao?”

"Đi trước, trên đường nói cho em biết..."

Chu Văn Lan cũng bước nhanh hơn.

“Chờ em một chút."

Huyện Song Thành.

Trời vừa sáng, Lục Lập Hành đã thu dọn xong đồ đạc.

Đặt nó trong xe.

Lúc Cố Vãn Thanh đẩy các bảo bảo ra, hắn đứng trước xe.

Mỉm cười với bọn họ:

"Đi nào, lên xe thôi."

Hai đứa trẻ vui vẻ quơ quơ cánh tay nhỏ.

Trông rất phấn khích.

Cố Vãn Thanh mặc váy hoa vụn.

Váy này cũng là Lục Lập Hành chọn cho cô.

May rất vừa vặn.

Sau khi bế các bảo bảo lên xe, Cố Vãn Thanh phát hiện Lục Lập Hành vẫn không nhúc nhích, như cười như không nhìn mình.

Cô bất đắc dĩ chỉnh lại tóc:

"Nhìn gì vậy?"

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đẹp lắm, vợ anh rất đẹp! Nếu như trở về, không phải là một cành hoa trong thôn sao?"

“Haha, ba hoa, mau đi thôi."

"Không vội, chờ người trước đã."

"Hả? Chờ người? Ai vậy?”

Cố Vãn Thanh có chút mờ mịt.

Lục Lập Hành chỉ chỉ chiếc xe cách đó không xa, nói:

"Chính là bọn họ!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment