“Đúng vậy, chuyện của cậu, ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu đều rất để bụng, tin tức này mới được thông báo liền đi an bài.”
Vương Cường vừa nói, vừa ôm lấy em gái đang chơi đùa góc áo mình.
“Bọn họ cũng không hy vọng Vãn Vãn và Khanh Khanh vào cái phòng lộn xộn gì đó.”
Lục Lập Hành đành phải gật đầu:
"Vậy cảm ơn ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu!"
"Ha ha, bọn họ đều nhờ tôi chuyển lời cho cậu, cậu ngàn vạn lần đừng mang theo đồ đến cửa cảm ơn, nếu không có cậu, lợi ích của bọn họ sao có thể tốt như vậy? Bọn họ cảm ơn cậu còn không kịp nữa, cũng chính là bình thường cậu có chuyện, không muốn nói với bọn họ, lần này bọn họ mới quyết định xuống tay sớm một chút! Bọn họ còn muốn đến tham gia niềm vui thăng quan của cậu mà, nếu cậu đi cảm ơn, bọn họ sẽ tức giận."
Lục Lập Hành nghe xong vô cùng bất đắc dĩ:
"Trên thực tế, là mọi người đôi bên cùng có lợi."
“Ha ha, đôi bên cùng có lợi cũng phải thắng chứ, không có người, mọi người đều không thắng được!
Nói đến phần này, Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ nói:
"Vậy được đi, chờ tôi chuyển nhà sẽ cùng nhau đến cảm ơn."
Chiều hôm đó.
Vương Cường và Lục Lập Hành bọn họ trò chuyện rất lâu.
Đại khái Lục Lập Hành cũng đã làm rõ tình huống trước mắt.
Phá dở nhà ở, đại khái cần mười ngày sau mới tiến hành.
Những ngày gần đây bọn họ cứ chờ là được rồi.
Mấy ngày nay Lục Kiến Quốc cũng thông báo cho bọn họ, nói là biệt thự trong thôn đã xây dựng không sai biệt lắm.
Muốn Lục Lập Hành trở về xem một chút.
Hơn nữa trọng điểm đề cập tới.
Nếu không trở về, Đại Hoàng sẽ bị trầm cảm.
Mỗi ngày nó ngoại trừ đưa đón Lục Thiên Thiên thì cũng yên lặng nằm sấp ở cửa thôn.
Dường như đang chờ người nào đó.
Cơ thể đã gầy đi trông thấy.
Lục Lập Hành cũng ý thức được, từ khi có hai đứa nhỏ, hình như mình có hơi lạnh nhạt Đại Hoàng.
Vốn tưởng rằng, có Thiên Thiên và chị dâu đi cùng.
Đại Hoàng là con chó ở nông thôn, hẳn là sẽ rất dễ thích ứng mới đúng.
Làm sao cũng không nghĩ tới, tên này vậy mà còn uất ức.
Vì thế, Lục Lập Hành liền đồng ý Lục Kiến Quốc, hai ngày nay rảnh rỗi trở về một chuyến.
Buổi tối, Vương Cường ăn cơm mới rời khỏi.
Ngày mùng 2 tháng 6, là ngày thứ hai Lục Lập Hành tham gia kỳ thi giấy phép lái xe.
Hắn dậy sớm rời khỏi phòng.
Bởi vì Cố Vãn Thanh và các bảo bảo ngủ rất ngon, lần này không dẫn bọn họ theo.
Kỳ thi lần này, đối với hắn mà nói vẫn rất đơn giản.
Lục Lập Hành mang theo mấy người trong trường lái xe, đều thông qua với con điểm tối đa.
Buổi chiều, Lục Lập Hành thuận tiện đi thi trận cuối cùng.
Chuyện này coi như là thi xong rồi.
Chờ lấy chứng chỉ là được.
Sau khi thi xong, Lục Lập Hành coi như thở dài một hơi.
Sau này lái xe sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Chỉ là còn phải dạy Vãn Thanh, cũng không biết Vãn Thanh học có nhanh được hay không.
Lục Lập Hành đưa chuyện này lên lịch trình.
Sau khi trở về vào buổi tối, hắn thu thập đồ đạc của mình, chuẩn bị hôm sau trở về trên núi.
Tuy nhiên…
Đúng lúc đó.
Điện thoại reo.
Nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói của La Thịnh Hành:
"Lục huynh đệ, có bận không?"
"Không bận, vừa thi xong bằng lái xe trở về, làm sao vậy?"
"Ha ha, bằng lái xe à, thi qua rồi hả?"
"Ừm."
"Vậy là được rồi, tôi có chuyện quên nói với cậu, vừa vặn ngày mai Lập Tân muốn đi, nên đem chuyện này quyết định trước."
Vẻ mặt Lục Lập Hành nghi hoặc: "Chuyện gì, ngài cứ nói đi.”
“Là như vậy, Mỹ Lan nói cậu rất biết phối quần áo, hơn nữa còn rất đẹp, đặc biệt thời thượng, cho nên tôi muốn mời cậu làm cố vấn phối hợp kiêm thiết kế của công ty chúng tôi, thế nào? Yên tâm, thù lao này tuyệt đối sẽ không thấp, tôi cũng không để cậu đi làm liền, lúc rảnh rỗi thì một tháng thiết kế một hai bộ quần áo, sau đó giúp chúng ta phối lại là được."
Lục Lập Hành nghe vậy thì khẽ gật đầu:
"Được, không thành vấn đề."
Hắn đã thấy rất nhiều quần áo lưu hành trong tương lai rồi.
Xác thực rất thích hợp làm nghề nghiệp này.
Hơn nữa, vừa vặn cũng phải thiết kế cho Vãn Thanh, một công đôi việc.
"Ha ha, cứ quyết định như vậy đi, sau này tôi bảo Lập Tân nói cho cậu biết hạng mục công việc cụ thể."
"Được."
Lục Lập Hành lại gật đầu.
Hai người lại hàn huyên một lát.
La Thịnh Hành mới chuẩn bị cúp điện thoại.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy bên kia điện thoại vang lên giọng của Cố Vãn Thanh:
"Lập Hành, thu thập thế nào rồi? Cần giúp một tay không? Sữa bột của các bảo bảo cũng phải mang một ít, bằng không sẽ không đủ ăn.”
“Ừm, anh biết rồi, đã thu thập xong rồi, yên tâm đi.”
La Thịnh Hành nghi ngờ hỏi:
“Hai người sắp ra ngoài à?”
"Không phải, ngày mai trở về trên núi, nhà tôi đã xây xong rồi, phải trở về xem một chút."
Nghe thấy lời này, La Thịnh Hành lập tức hứng thú:
"Là thôn Lục Gia sao?"
"Ừm, đúng, nhà tôi ở thôn Lục Gia."
"Thật tốt quá, Lục huynh đệ, tôi có một yêu cầu quá đáng."
"La gia gia khách khí rồi, ngài nói đi."
"Chuyện là, khụ khụ, tôi có thể đi theo các cậu cùng đến thôn Lục Gia chơi hai ngày không? Tôi nghe Mỹ Lan nói rất nhiều người đều nói thôn Lục Gia các người hiện tại rất thú vị, ở trong núi lớn, dân phong thuần phác, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, em ấy vẫn luôn lẩm bẩm muốn đi chơi, nhưng còn chưa có đi qua đó."
Lục Lập Hành nghe vậy, gật gật đầu:
"Đương nhiên có thể!"
"Vậy được, vậy bây giờ tôi cũng thu thập một chút, ngày mai mấy giờ xuất phát?"
“Tám giờ đi!”
"Được, vậy cúp trước đây, cám ơn Lục huynh đệ."
La Thịnh Hành nói xong, không đợi Lục Lập Hành cúp điện thoại đã nhanh chóng cúp máy.
Trên mặt của hắn cũng tràn đầy nụ cười:
"Mỹ Lan, đi, thu thập đồ đạc!"
La Lập Tân vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời này hắn tò mò hỏi:
"Ba, làm gì vậy? Muốn về tỉnh thành với con ạ?”
Ngày mai hắn sẽ trở về tỉnh thành, vừa nghĩ đến một mình mình phải đối mặt với công ty.
La Lập Tân vẫn có chút khẩn trương.
Nhưng rất nhanh, La Thịnh Hành đã đổ một chậu nước lạnh xuống:
"Ai muốn trở về tỉnh thành với con chứ, tự mình trở về đi, quản lý công ty cho tốt, chuyện của Lục huynh đệ cha đã nói với cậu ấy, còn cần con liên hệ riêng với cậu ấy, thương lượng về dịch bệnh năm nay! Cha sẽ đi đến thôn Lục Gia với Mỹ Lan, Nam Nam và Hy Hy!”
La Lập Tân: ...
Quả nhiên là cha ruột!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình trở về chính là sai lầm.
Nhưng ngẫm lại La Thịnh Hành vui vẻ như vậy, bản thân đành phải thở dài.
"Được rồi, con tự mình trở về."
Làm con trai, có thể như thế nào đây?
Thế là.
Ngày hôm nay, La Lập Tân nhìn La Thịnh Hành thu thập đồ đạc.
Lại vui vẻ đi giúp Hi Hi và Nam Nam thu dọn.
Trong lúc nhất thời không biết nên vui vẻ hay nên ưu sầu.
Suy nghĩ một lát, La Lập Tân mới nói:
"Ba, chờ ba đi, nhớ mang theo máy ảnh chụp thêm vài tấm ảnh, con còn chưa từng lên núi đâu!"
La Lập Tân đang giúp Hi Hi bỏ đồ vào túi xách nhỏ, nhìn cũng không nhìn hắn:
"Chụp ảnh gì, chỗ nào có thời gian chụp ảnh, ba cũng chưa từng đi, muốn chơi nhiều lắm, chờ con có thời gian thì tự mình đi đi!"
La Lập Tân: ...
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên...
Nhận điện thoại, giọng nói quen thuộc của một người đàn ông trung niên vang lên:
"Lập Tân, cha con đâu?"
------
Dịch: MBMH Translate