Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 470 - Chương 470 - Thay Đổi Căn Nhà Lớn

Chương 470 - Thay Đổi Căn Nhà Lớn
Chương 470 - Thay Đổi Căn Nhà Lớn

Lục Kiến Quân nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức sáng lên:

"Cái... Cái gì?"

Những người khác cũng bối rối:

"Phá dỡ?"

"Hẻm Con Thoi?"

“Sao có thể chứ? Sao tôi lại không nghe nói đến vậy?”

“Cậu là kẻ lừa đảo lão Lục tìm tới đúng không?”

Vương Cường quét qua một đám người, nở nụ cười:

“Không tin các người trở về nghe đài phát thanh đi, xem tivi cũng được, hoặc là trên báo, trên đó viết giấy trắng mực đen, đi thôi, chú Lục, Lục huynh đệ ở nhà chờ chú đó.”

“Được được được, được được được chờ tôi thu dọn đã.”

Lục Kiến Quân vô cùng kích động:

"Tôi tôi tôi, tôi đi rửa tay, ha ha ha, tôi đi rửa tay! Thu Linh, em cũng rửa tay đi, chúng ta trở về tìm Tiểu Hành”

“Được!”

Trần Thu Linh ngược lại khá là trầm ổn.

Cô đâu vào đấy dọn dẹp đồ vật.

Lúc này mới đi theo Lục Kiến Quân và Vương Cường rời đi.

Trước cửa ngõ Con Thoi.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đang đọc đi đọc tờ báo:

"Thật sự sắp tháo dỡ rồi sao?"

“Ừm, xem ra là đúng!”

“Lập Hành, anh thật lợi hại!”

"Ha ha ha, bình thường bình thường."

Lục Lập Hành nhìn vẻ mặt sùng bái của Cố Vãn Thanh, chợt cảm thấy tâm trạng cả người tốt lên.

Những người khác đang thảo luận sôi nổi;

"Tốt quá rồi tốt quá rồi, con hẻm này của chúng ta vậy mà là trọng điểm khai thác."

"Đúng vậy đúng vậy, trên báo chí này nói cực kỳ có lợi cho giao thông huyện thành từ nam ra bắc, đến lúc đó phải sửa đường, sau này đám người chúng ta…."

“Ha ha, ta đã nói hẻm Con Thoi của chúng ta, tuy rằng tệ một chút, nhưng rốt cuộc chiếm vị trí địa lý cực tốt, sắp phát tài rồi!”

Có người nhìn thấy Lục Lập Hành và hai đứa bé bên cạnh hắn.

Không nhịn được tiến lại gần nói:

"Anh bạn, cậu mua nhà lão Lưu hồi nửa năm trước đúng không? Cái trong cùng kia ấy?”

“Đúng vậy!”

Lục Lập Hành gật đầu.

Người nọ lập tức giơ ngón tay cái lên với Lục Lập Hành:

"Anh bạn à cậu may mắn thật đấy! Ha ha ha, tuyệt vời! Không chỉ có thể sinh một đôi song sinh mà còn có thể bắt kịp với làn sóng phá dỡ này! Không phục không được mà!”

"May mắn thôi may mắn thôi~"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ trả lời.

Mọi người lập tức vây quanh:

"Ha ha ha, được rồi, cấp trên có thông báo khi nào sẽ đến ước định chi phí phá dỡ của chúng ta không?"

"Hẳn là rất nhanh nhỉ? Cứ chờ là được.”

“Đúng vậy!”

Một người trong đó cứ trêu em gái.

Làm em gái bật cười ‘khanh khách’.

“Tôi muốn trở về báo tin vui này với gia đình tôi, nhóc con, tối nay chú lại đến chơi với con nhé.”

Nói xong hắn liền rời đi.

Em mới vừa mới bị hắn chọc cho vui vẻ nghiêng đầu không rõ nguyên nhân nhìn ông chú đột nhiên không chơi với mình nữa, vẻ mặt mơ màng.”

Một hồi lâu sau.

Cô bé lại ngẩng đầu nhỏ.

Nghi ngờ nhìn Lục Lập Hành.

Sau đó giơ tay nhỏ lên ra hiệu cho Lục Lập Hành nhìn mình:

"A~a~"

Tại sao chú lại đi rồi ~

Lục Lập Hành buồn cười sờ đầu cô bé:

“Chú về nhà có chuyện cần làm, ngày mai đi tìm chú chơi nhé.”

Em gái mơ hồ suy nghĩ trong chốc lát, dường như cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

Nhưng đối với trẻ nhỏ, những chuyện này cũng không quan trọng như vậy.

Rất nhanh cô bé lại chơi với những người khác.

Ngược lại là anh trai, trong hoàn cảnh huyên náo toàn là tiếng người như này, vậy mà…

Lại ngủ say rồi!

Hơn nữa bên môi còn thổi bong bóng.

Cố Vãn hanh lo lắng giúp cậu nhóc lau miệng, vẻ mặt ưu sầu:

“Lập Hành, phải làm sao bây giờ? Em cảm giác nhóc con này hơi ngốc.”

Cố Vãn Thanh tuy rằng không thường hay đi ra ngoài đi lại.

Nhưng cũng có gặp qua những người ngu ngốc.

Bọn họ có thể ngủ ở khắp nơi, sau đó nghiêng đầu chảy nước miếng.

Con trai nhà mình cũng như vậy...

Như vậy thì làm sao đây

Lục Lập Hành buồn cười nhìn về phía cô:

"Không có việc gì, con chúng ta sao có thể ngốc? Đừng lo lắng, nhóc con này phỏng chừng sẽ mau lớn đấy, ngủ nhiều."

"Thật sao?"

Cố Vãn Thanh có chút không tin.

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừ, tuyệt đối là sự thật, làm sao anh lại lừa gạt em được."

“Vậy, vậy được rồi..."

Lúc này Cố Vãn Thanh mới thu hồi tâm tư, lại đi chăm sóc em gái.

Lục Lập Hành nhìn trong chốc lát, buồn cười hỏi:

"Vãn Thanh, người ta đều quan tâm đến chuyện phá dỡ, sao em lại không quan tâm vậy?"

"Hả? chuyện đó, có anh ở đây, anh làm chủ là được rồi~"

Cố Vãn Thanh chột dạ thè lưỡi.

Cũng không phải cô không muốn quan tâm, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Lục Lập Hành, cô đều cảm thấy.

Bản thân dường như không cần quan tâm chuyện gì cả.

Tình huống như vậy, đã dưỡng thành quen.

Cô không tự giác sẽ tập trung vào những thứ khác.

"Ha ha."

Lục Lập Hành nghe thấy lời này, cũng vô cùng vui vẻ.

Hắn vẫn luôn vô cùng hưởng thụ cảm giác được ỷ lại này.

"Đi thôi, chúng ta phải trở về gọi điện thoại cho ba mẹ nói một tiếng, bằng không buổi tối ba mẹ lại phải nhắc tới chuyện mua nhà."

"Được, đi thôi."

Cố Vãn Thanh đặt hai đứa bé lên xe đẩy.

Đang chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, cô tinh mắt phát hiện chiếc xe phía trước có chút quen mắt.

Vì tò mò, cô nhìn về phía chiếc xe.

Chỉ chốc lát sau liền thấy Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh và Vương Cường từ trên xe xuống.

Cố Vãn Thanh buồn cười chỉ cho Lục Lập Hành xem:

"Ba mẹ về rồi."

Lục Lập Hành hơi ngẩn ra.

Quay đầu lại cũng nhìn thấy ba người đó.

Vương Cường vui vẻ nói:

"Lục huynh đệ, chúc mừng!"

Lục Kiến Châu cũng đã cười không ngậm miệng lại được:

"Ha ha ha, Tiểu Hành, thì ra những gì con nói đều là thật !"

Một màn này vừa xuất hiện, Lục Lập Hành đoán được đã xảy ra chuyện gì:

"Anh Vương, anh đi đón ba em à?"

"Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, chắc chắn em không có thời gian, vừa vặn anh nhàn rỗi nên đi đón luôn. Thế nào rồi? Chuẩn bị kỹ càng dọn sang biệt thự chưa?”

“Ha ha!”

Lục Lập Hành bị Vương Cường chọc cười:

"Đi thôi, chúng ta trở về trước, sau đó bàn bạc kỹ hơn."

“Được!”

Đám người đẩy bảo bảo vui vẻ trở về.

Chờ đến khi về nhà.

Lục Lập Hành mới đưa ra nghi ngờ của mình:

"Ba, mẹ, tuy rằng phương án phá dỡ đã được đưa ra, nhưng căn nhà mới này, chúng ta cũng không có khả năng vào ở ngay được, cho nên hai ngày nay cứ đi xem phòng trước, thuê một căn đi?"

Phá dỡ nhà cũng phải chờ rất lâu.

Lục Kiến Châu gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì nghe Vương Cường nói:

"Không cần không cần, thuê làm gì? Ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu đi hỏi thăm, tiểu khu bồi thường lần này đã được xây dựng xong, ở phía đông thành phố, còn cách chợ nông sản rất gần, năm ngoái đã xây xong nhà cửa rồi!”

“Sớm như vậy?”

Vẻ mặt Lục Lập Hành tò mò.

"Đúng vậy, ha ha ha. Hơn nữa căn cứ vào diện tích này của em, hẳn là bồi thường cả một tòa nhà, sáu tầng, một tầng hai hộ ba phòng ngủ một phòng khách. Yên tâm đi, ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu đã chào hỏi bọn họ, phân cho em là tòa nhà tốt nhất! Đến lúc đó trực tiếp chuyển vào ở là được!”

Cả người Lục Lập Hành đều ngây dại.

"Nhanh như vậy?"

Dường như hắn còn chưa làm gì cả mà đã an bài xong rồi?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment