Quầy trái cây.
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh vừa bận rộn vừa thảo luận về vấn đề mua nhà.
"Nếu không thì chúng ta mua thành đông đi? Anh cảm thấy thành đông yên tĩnh hơn một chút.”
“Nhưng thành tây thuận tiện hơn! Bên kia em hỏi thăm rồi, có mấy chỗ bán nhà, còn rất lớn.”
“Ai, quên đi, chúng ta đều đi xem thử hết, so sánh một chút rồi nói sau!”
"Nói cũng đúng..."
Ngô Hữu Lập ở bên cạnh nghe xong cười không ngừng:
"Lại muốn mua nhà?"
"Đúng vậy, nơi chúng ta ở hiện tại dù sao cũng quá nhỏ, nhiều người rồi sẽ không ở được nữa."
"Ừm, ông chủ Lục lợi hại như vậy, quả thật hẳn nên ở một nơi tốt hơn."
“Đúng rồi lão Ngô, anh đổi chỗ ở không?”
Lúc quầy hoa quả này vừa mở, Ngô Hữu Lập và Điềm Điềm ở trong quán.
Sau đó làm việc hai tháng, kiếm được chút tiền liền đi tìm một ngôi nhà nhỏ rẻ tiền.
Nhưng ngôi nhà nhỏ này có chút hở, mùa đông Điềm Điềm luôn bị cảm lạnh.
Lúc trước Lục Kiến Châu đã nói nhiều lần, giúp hắn đổi nhà.
Nhưng Ngô Hữu Lập từ chối hết.
Hắn nói phải dựa vào chính mình, ngay cả Điềm Điềm cũng không đồng ý.
Lục Kiến Châu đành phải từ bỏ.
Cũng may Lục Lập Hành thay đổi biện pháp trả lương, đám người bọn họ đều có trích phần trăm.
Thu nhập của Ngô Hữu Lập ngày càng tốt hơn.
Tháng trước còn lẩm bẩm tìm nhà.
"Đổi đổi chứ, đổi tốt hơn một chút, chờ tôi tích góp đủ, tôi và Điềm Điềm chúng ta cũng mua một ngôi nhà."
“Ha ha, vậy thì tốt rồi, Điềm Điềm năm nay sáu tuổi, có thể đi học!”
“Đúng vậy, chờ sang thu sẽ đưa đến trường mầm non!”
Nghe thấy lời này, Điềm Điềm vui vẻ nhảy loạn.
"Vậy con có thể học chung một trường với chị Thiên Thiên không?"
Sau khi cùng Lục Thiên Thiên chơi hai lần.
Điềm Điềm rất thích cô nhóc.
Vẫn luôn lẩm bẩm muốn đi học với Lục Thiên Thiên.
"Ha ha ha, vậy cũng không được, chị Thiên Thiên thôn Lục gia mà, con đi kiểu gì?"
Ngô Hữu Lập bất đắc dĩ nói.
Điềm Điềm nhất thời không còn vui vẻ nữa, uể oải cúi đầu:
"A~"
Lục Kiến Châu nhìn thấy bật ha hả: "Hữu Lập à, đến lúc đó đưa Điềm Điềm đến thôn Lục gia đi học đi? Thiên Thiên cũng có thể chăm sóc con bé.”
“Không không không, vậy cũng không được, vậy quá phiền toái các người rồi."
"Phiền cái gì mà phiền, hiện tại Thiên Thiên ở nhà đều do Đại Hoàng đưa đón, đến lúc đó cùng lắm thì để Đại Hoàng đưa đón thêm một người, nó nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bằng không ăn quá bé rồi!"
Lục Kiến Châu vừa nghĩ tới hình thể ngày càng mập mạp của Đại Hoàng liền phát sầu.
Lục Lập Hành không ở nhà, nó cũng không đi leo núi, mỗi ngày ngoại trừ đưa đón Thiên Tiêm có thể đi ra ngoài dạo một vòng.
Thời gian khác đều đang ngủ.
Đây là đang nuôi mỡ mà.
"Chuyện này..."
Ngô Hữu Lập muốn từ chối.
Nhưng hắn còn chưa nói đã bị Lục Kiến Châu cắt ngang:
"Cứ quyết định như vậy đi, buổi tối tôi trở về gọi điện thoại cho hiệu trưởng Trương, bằng không đi học ở huyện thành anh cũng không có thời gian đưa đón mà, không an toàn!"
Điều này nhắc nhở Ngô Hữu Lập.
Hắn một mình nuôi con, thực sự không ai có thể đưa đón.
Mà người trong thành đại bộ phận đều không biết nhau, xác suất xảy ra chuyện lớn hơn một chút.
Hắn Chỉ có thể gật đầu:
"Vậy cũng được, nhưng như vậy thì tôi sẽ trả tiền ăn cho các người."
Thấy Lục Kiến Châu muốn từ chối, Ngô Hữu Lập vội vàng nói:
"Nếu các người từ chối, chúng tôi sẽ học ở huyện thành..."
Lục Kiến Châu: ...
Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Được, được thôi.”
Trong lúc đám người nói chuyện phiếm thì đã thu thập xong quầy hàng.
Lúc chín giờ, chợ nông sản chính thức mở cửa kinh doanh.
Lục Kiến Châu cũng đã sẵn sàng cho một ngày mới.
Nhưng đúng lúc này, một đám người vây quanh.
Lục Kiến Châu vừa nhìn thấy bọn họ, sắc mặt trong nháy mắt không dễ nhìn.
Đây chính là những người mấy ngày nay hay nhai bừa bãi, nói lung tung.
Hôm nay sao lại đến sớm như vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi, những người đó đã mồm năm miệng mười nói:
"Ôi chao ông chủ Lục, sao anh còn mở cửa làm ăn vậy?"
“Con hẻm phụ cận quảng trường Long Tây ở thành tây hôm nay đã phải bắt đầu khởi công phá dỡ!”
"Nghe nói một nhà bên kia được bồi thường mấy trăm ngàn đấy, ông chủ Lục, tôi nhớ rõ anh nói, nhà các anh cũng phải tháo dỡ? Khi nào vậy?”
“Tại sao lại không phản ứng?”
"Ai u không phải tôi nói chứ, không tháo dỡ thì không tháo dỡ, nhất định phải đánh sưng mặt làm tên mập, anh nhìn xem, đường đường là đại lão bản ở chỗ này chỉ biết nói dối, ai..."
"Đúng vậy, cũng không biết hoa quả này có phải cũng càng ngày càng giả hay không, dù sao mùi vị mấy ngày nay tôi ăn cũng không giống nhau gì hết!"
Người đang nói chuyện là một người phụ nữ, họ Lưu.
Là chủ quầy hoa quả cách quầy hàng của Lục Kiến Châu không xa.
Cô là người bán tốt nhất trên toàn bộ đường phố.
Nhưng sau khi Lục Kiến Châu bọn họ đến, quầy trái cây của cô không bán được nữa.
Lúc này, là hắn châm chọc lợi hại nhất.
Lục Kiến Châu lấy trái cây cô đụng phải vào trong, hừ lạnh một tiếng:
"Phá dỡ sao? Cũng không phải phá hủy nhà chị? Bà nương Lưu, sao chị lại kích động như vậy?”
Bà nương Lưu bà cười:
"Không phá hủy nhà tôi á, nhưng tôi cũng không khoe khoang ở khắp nơi rằng nhà tôi sắp phá dỡ! Anh nói có phải không?"
"Chị..."
Lục Kiến Châu sắp tức chết.
Những người này, quả thực không nói lý.
Hắn nắm chặt hai tay, lại nới lỏng.
Đang định nói với bọn họ về việc mình mua nhà.
Đột nhiên nghe thấy phía sau đám đông vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Chú Lục, sao hai người vẫn còn ở đây? Về nhà thôi.”
Người nói chuyện, là Vương Cường.
Lục Kiến Châu nghe thấy lời này, vẻ mặt nghi hoặc:
"Lúc này vừa mới mở cửa, còn sớm mà, buổi tối mới có thể trở về, ông chủ Vương, sao cậu lại tới đây?"
Bộ dáng Vương Cường thoạt nhìn rất sốt ruột.
Nhưng trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười:
"Tôi muốn đến nhà chú, vừa vặn đi tới xem một chút, ai nha, chú Lục, hôm nay cũng đừng bày sạp nữa, có chuyện lớn phát sinh!"
"Chuyện gì lớn vậy?"
Lục Kiến Châu càng mơ màng.
Hắn nhớ rõ, Vương Cường vốn là một người rất ổn trọng.
Hắn cũng phấn khích như vậy từ khi nào thế?
Bà nương Lưu lại trợn trắng mắt:
"Làm sao? Vội vã đi thành tây xem người khác phá dỡ à?
Vương Cường lúc này mới quay đầu nhìn về phía bà nương Lưu.
Hắn hơi nhíu mày, lúc này mới hiểu được tại sao sáng nay trước quầy hàng có nhiều người như vậy.
Lần này Vương Cường cũng không vội vã rời đi.
Hắn nâng tờ báo trong tay lên cao.
Sau đó cười nhạt:
"Chị nói xem đây là gì? Đi thành tây xem người khác phá dỡ? Nhàn rỗi như vậy sao? Hẻm con thoi của Lục huynh đệ cũng phải phá dỡ, hơn nữa giá còn cao hơn, vì sao phải đi nhìn người khác?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Cái gì?"
Ngay cả Lục Kiến Châu cũng không còn bình tĩnh.
“Vương,ông chủ Vương, cậu nói cái gì?”
Vương Cường không để ý tới mọi người, mà đưa tờ báo cho Lục Kiến Châu nói:
"Tin tức sáng nay, tôi cũng vừa mới biết được, ông chủ Hoàng đang bận, bảo tôi nhanh chóng đi chúc mừng một chút, ha ha, tôi nói lúc trước Lục huynh đệ nhất định phải mua hẻm con thoi, khuyên như thế nào cũng không nghe, thì ra là nguyên nhân này.”
“Chú Lục, lần này các người sắp phát tài rồi!”
------
Dịch: MBMH Translate