"Còn không phải là bởi vì ..."
Lục Kiến Châu vừa nghe lời này, liền tức giận!
Nhưng nhớ tới em gái mềm yếu, hắn lập tức kiềm chế lại cơn tức giận!
Ngay cả giọng nói cũng nhu hòa đi rất nhiều:
"Còn không phải là bởi vì cái đám lắm mồm kia à, hàng ngày không có việc gì làm, cũng không mua hoa quả, liền đến trước gian hàng nhà chúng ta nói bậy nói bạ! Đồ đạc của mình bán không được liền kiếm cớ hắt nước bẩn này vào người cha!"
Lục Kiến Châu vừa nói, một bên nhẹ nhàng vỗ vai em gái!
Chỉ lo giọng nói của mình chọc em gái khóc nữa.
Em gái vào lúc này đang nhìn hắn với vẻ mặt ngơ ngác.
Tuy rằng nghe không hiểu ông nội đang nói cái gì ~
Nhưng cảm giác ông nội đang rất buồn ~
Ông nội bệnh gì rồi ~
Mà anh trai trong tiếng mắng của Lục Kiến Châu, ngửa đầu, ngủ rồi ...
Lục Lập Hành cúi đầu liếc mắt nhìn, con trai ngủ rất say.
Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hắn chỉ có thể bỏ qua, hỏi lục Kiến Châu:
"Bọn họ đã nói cái gì?"
"Bọn họ nói, bọn họ nói ..."
Lục Kiến Châu thì thầm hai lần, một chữ cũng không nói ra.
Điều này khiến không ít người lo lắng.
Lục Lập Hành liếc mắt ra hiệu với Cố Vãn Thanh, Cố Vãn Thanh liền hiểu được:
"Cha, ngài đừng nóng giận, cha nói cho chúng con nghe thử, nói ra rồi sẽ cảm thấy tốt hơn ạ."
Con dâu cũng đã nói như vậy, Lục Kiến Châu cũng không tiện không nói.
"Bọn họ nói nhà của chúng ta không tốt! Còn nói cái gì chúng ta làm ăn lớn như vậy, lại không mua được một căn nhà tốt! Mấy đứa nhỏ sinh trong nhà chúng ta chính là đến chịu tội!"
"Cha nói nhà của chúng ta sẽ bị phá dỡ, bọn họ căn bản không tin!"
"Nói là chuyên gia dự đoán rồi, động cũng là động Thành Tây, chúng ta bên này căn bản sẽ không động đến! Cũng không có ý định khai phá!"
"Dù sao, cũng nói rất nhiều lời lẽ khó nghe..."
Nói tới những thứ này, Lục Kiến Châu liền không còn gì để nói.
Từ khi cửa hàng của bọn họ bắt tay vào làm, các quầy sạp trái cây khác ở chợ nông nghiệp liền không đứng dậy nổi!
Điều này khiến những người kia ghi hận hắn.
Ban đầu, Lục Kiến Châu không cảm thấy có chuyện gì.
Chuyện làm ăn của mình tốt, bị người ghen tị cũng là chuyện bình thường.
Hắn liền nghe tai này lọt tai kia.
Cũng không xem ra gì.
Có thể là những người này càng nói càng khó nghe.
Đặc biệt là nói đến Vãn Vãn với Khanh Khanh, hắn không thể nhẫn nhịn được nữa!
Hai người này nhưng là bảo bối lớn nhất của hắn!
Lục Kiến Châu hôm nay tức giận với những người kia ầm ĩ một trận!
Nhưng vẫn như trước không thể nguôi giận, dọc đường trở về, cũng cảm thấy rất uất ức.
Lục Lập Hành vừa nghe lời này, liền nở nụ cười.
Kiếp trước trải qua, đã khiến hắn sớm nhìn thấu thế gian này.
Có người tốt, thì tất nhiên cũng có người xấu.
Hắn cũng sớm đã học được, không đem những người này coi là chuyện to tát.
Nhưng Lục Kiến Châu vẫn là lần đầu tiên trải qua.
Tức giận, đương nhiên cũng là bình thường.
"Cha, chúng ta không cần chấp nhặt với bọn họ."
"Ai, những người kia thật sự là ..."
Lục Kiến Châu thở dài.
Sau đó, hắn nhìn Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, tiền con đưa cha và mẹ cha sẽ đưa lại cho con, chờ cha trở lại, hỏi anh cả con cũng lấy chút, con xem tìm một căn nhà khác, cái nào tốt thì mua, tiền không đủ cha lại nghĩ cách, chúng ta phải mua một căn nhà tốt?"
"Đừng chờ cái kia sách thiên, cha cảm thấy, phá dỡ kia cũng không đáng tin ..."
Hôm nay, Lục Kiến Châu thật sự là bị chọc cho tức.
Lục Lập Hành nín cười nói:
"Cha, con mua được rồi, không cần mọi người kiếm tiền cho con đâu."
"Tiền của con không phải còn cần dùng phải chỗ khác sao? Đừng có lãng phí, con cho tiền chúng ta rất nhiều, chúng ta cũng chưa dùng tới, lại tăng thêm mấy đứa nhỏ sẽ từ từ lớn lên, căn biệt thự ở trên núi kia chúng ta cũng không trở về ở được, nên mua một căn nhà lớn ở thị trấn."
Cái vấn đề này, Lục Kiến Châu đã suy nghĩ mấy ngày qua.
Trước đó còn lo lắng Lục Lập Hành sẽ không chấp nhận.
Nhưng hôm nay thật sự là nhịn không được.
Vẫn là nói ra.
Quả nhiên, hắn mới vừa nói xong, liền nghe Lục Lập Hành cự tuyệt nói:
"Vậy cũng không được, chị dâu cũng đã lớn tuổi, cần tiền! Tiền của con kỳ thực vẫn là đủ để mua một căn nhà ..."
Mấy ngày nay, hắn lại vào sổ vài trăm ngàn.
Ở thời đại này, quả thật có thể mua một căn nhà rất lớn.
"Thế nhưng cha, ngài phải tin tưởng con, chúng ta nơi này nhất định sẽ bị phá bò, đợi thêm ba ngày nửa!"
"Sau ba ngày, nếu như không hủy, cha đi mua nhà ngay."
Lục Lập Hành nhớ rõ ngày phá dỡ năm đó, chính là ngày kia.
Ngày mùng 1 tháng 6.
Ngày quốc tế thiếu nhi!
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân nào đó, đột nhiên đổi thành con thoi ngõ.
Lục Kiến Châu bối rối.
"Ba ngày? Nhưng là bây giờ, một chút động tĩnh cũng không có! Thành Tây bên kia thông báo cũng đã truyền ra."
"Ừm, chúng ta cũng đã chờ nửa năm rồi, thêm có ba ngày nữa cũng có sao đâu, cha, nghe con đi!"
Lục Kiến Châu nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái:
"Được, vậy cha chuẩn bị tiền trước, sau ba ngày, nếu như còn không có thông báo, cha với con cùng đi xem nhà, Vãn Thanh, con cũng phải đi!"
"Được ạ."
Cố Vãn Thanh cũng gật đầu.
Lục Kiến Châu lúc này mới vui vẻ trở về nhà.
Nhìn hắn ôm em gái, đẩy anh trai.
Một đường còn ngân nga nhạc thiếu nhi.
Cố Vãn Thành với Lục Lập hành nhìn nhau cười, lúc này mới hài lòng đuổi theo.
Sau khi trở về, Lục Kiến Châu rất nhanh đã quên đi muộn phiền của ngày hôm nay, chơi rất vui vẻ với mấy đứa nhỏ.
Ba ngày thoáng một cái đã qua.
Hôm nay.
Lục Kiến Châu sáng sớm đã rời nhà, còn lẩm bẩm:
"Tiểu Hành, chờ buổi tối cha trở về, chúng ta bàn bạc chuyện mua nhà, tiền cha cũng đã chuẩn bị xong!"
Nói xong những lời này, hắn mới mang theo Trần Thu Linh ra ngoài, đi đến sạp trái cây.
Lục Lập Hành ở nhà, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Haizz."
Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn hắn: "Làm sao vậy? ha ha, anh đánh cuộc thua rồi à? không phải vậy chứ? Chúng ta hôm nay liền đi xem nhà tự chúng ta mua, em chỗ này cũng có chút tiền, không cần ba mẹ chi."
"Ừm, được."
Lục Lập Hành gật đầu.
Bây giờ đã là ngày mùng 1 tháng 6 rồi.
Lại còn không có động tĩnh gì, lẽ nào là bởi vì mình Hồi Sinh trở về, thay đổi quỹ tích vận hành sự kiện không?
Lục Lập Hành có chút nghĩ không ra.
Thu dọn xong nhà bếp, hắn đẩy hai đứa nhỏ, mang theo Cố Vãn Thanh cùng nhau ra cửa.
Cố Vãn Thanh nói rất đúng, dù như thế nào cũng không thể dùng tiền của ba mẹ.
Đương nhiên dựa theo suy nghĩ của hắn, của vợ cũng không thể dùng.
Hắn phải mua bằng tiền của mình.
Nhưng mà, vừa ra ngoài.
Lục Lập Hành đã nhìn thấy, một đám người ở đầu hẻm vây quanh!
Trong giữa đám người, một thanh niên bán báo cầm tờ báo điên cuồng gào thét:
"Mua báo mua báo! Mau đến xem, ngõ nhỏ phải di dời rồi!"
"Tin tức mới nhất hôm nay, ngõ nhỏ phải di dời á!"
"Đi qua đi ngang qua không nên bỏ qua!"
Lục Lập Hành với Cố Vãn Thanh trong nháy mắt sáng mắt lên.
Bọn họ nhìn nhau, liền hướng trong đám người đi đến.
Mà những người kia, đã sớm sôi sùng sục:
"Cho tôi một phần!"
"Tôi cũng muốn một phần!"
"Trời ạ, làm sao hủy đi đến ngỏ nhỏ rồi?"
"Ngày hôm qua trên báo một chút tin tức cũng không có!"
"Đúng đấy, mau nhìn xem mau nhìn xem!"
Bởi vì đẩy em bé, mọi người rất nhanh đã nhường ra một con đường cho bọn họ.
Lục Lập Hành với Cố Vãn Thanh rất nhanh lấy được tờ báo.
Nhìn thấy tin tức phía trên tin, hai người ngay lập tức nở nụ cười ...
------
Dịch: MBMH Translate