Lục Lập Hành hơi sững sờ.
Lập tức, nở nụ cười.
"Anh họ, anh nói gì thế?"
Tề Nguyên thấy Lục Lập Hành không tin, ngữ khí càng thêm nghiêm túc:
"Anh nghiêm túc, Tiểu Hành, em đừng cười, em nhìn anh đi, anh nhiều năm như vậy vẫn luôn là buông tay để Tề Phương làm, trên thực tế, anh cái gì cũng không biết, anh muốn nhân cơ hội lần này đi cơ sở học một ít, anh vừa đi cơ sở, công ty sẽ không có ai quản lý, anh nghĩ em có thể quản lý tất cả sản nghiệp đều ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa còn có thể nhàn nhã như vậy, em nhất định có thể quản lý tốt hơn so với anh!",
"Huống hồ, lần này em giúp công ty nhiều như vậy, nếu như không phải có em, công ty cũng sẽ không được như vậy."
"Một mình anh, cho dù anh có làm được như như vậy thì nhà máy cũng sẽ không hoạt động suôn sẻ, cho nên anh muốn em quản lý nó."
"Tiểu Hành, em hãy đáp ứng với anh đi, giao cho em, anh rất yên tâm!"
Kỳ thực trên đường trở về huyện Song Thành, Tề Nguyên liền suy nghĩ.
Nhà máy lớn như vậy, hắn phải làm sao!
Không có Tề Phương, hắn luôn cảm giác mình có phần sợ đầu sợ đuôi.
Tề Nguyên cũng phải thừa nhận rằng trong nhiều năm như vậy, chính mình đã quen đem mọi chuyện đều giao ra.
Hắn muốn thay đổi tình trạng này.
Nhưng công ty lại không có người quản lý.
Lúc mới vừa nghĩ đến chủ ý này, Tề Nguyên còn đang suy nghĩ, bản thân hắn thực sự là quá thông minh!
Có như vậy hắn mới hoàn toàn yên tâm đi học cơ sở.
Hơn nữa.
Lục Lập Hành thông minh như vậy.
Nhiều sản nghiệp như vậy cũng có thể làm tốt.
Để hắn tới quản lý nhà máy, hiệu quả hoạt động nhà máy chắc chắn sẽ được nâng lên mức cao hơn.
Tề Nguyên nhìn Lục Lập Hành tràn đầy mong đợi.
Lục Lập Hành bị nhìn cũng có chút ngượng ngùng:
"Anh họ, em ..."
"Tiểu Hành, em cũng đừng từ chối anh họ, anh họ lần này thật sự muốn thay đổi, anh họ không muốn chuyện như vậy lần nữa lập lại!"
Nhìn thấy hắn không giống như là đùa giỡn.
Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là yên lặng thở dài.
"Được rồi, thế nhưng anh họ, nhà máy cũng không cần phải di chuyển đến huyện Song Thành, cứ để nó vận hành ở bên kia đi, về sau có cơ hội, chúng ta có thể mở phân xưởng mới!"
"Vậy cũng được, em nói gì đều được! Chia hoa hồng, anh chia cho em một nửa!"
Thấy Lục Lập Hành lại muốn phản bác, Tề Nguyên nói thẳng:
"Em nếu như từ chối, thì tất cả anh đều cho em hết, dù sao anh hiện tại cũng phá sản, coi như là được em thu mua rồi!"
Lục Lập Hành:...
Tề Nguyên hoàn toàn là không cho hắn cơ hội phản bác.
Hắn chỉ có thể gật đầu:
"Vậy được, tên cũng đừng sửa lại, chúng ta cùng La gia hợp tác còn tiếp tục, nếu như về sau nhà máy mở rộng ra, lại tìm đối tác khác hợp tác, em sẽ nghĩ cách."
"Được!"
Tề Nguyên rốt cuộc cũng hài lòng.
Trên đường về nhà, hắn cứ luôn ngân nga mãi.
Nửa năm qua, chưa bao giờ hắn thấy thoải mái như bây giờ.
Lục Lập Hành trái lại cảm giác trên người trọng trách nặng nề.
Nhưng bởi vì La gia hỗ trợ, tạm thời thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Sau khi trở về.
Tề Nguyên liền không kịp chờ đợi trở về huyện Ngân Xuyên.
Theo như lời nói của hắn, hắn không kịp chờ đợi muốn trở về vùi đầu vào trong công việc.
Lục Lập Hành cũng không ngăn cản.
Bây giờ Tề Nguyên, so với lúc vừa tới Lục gia đã tốt hơn nhiều.
Lâm Tú Lan thấy vậy, đặc biệt hài lòng.
Bà cũng đi theo trở về.
Trong nhà vắng lạnh xuống.
Hai đứa nhỏ trái lại không ngồi yên được, ăn cơm tối xong liền bắt đầu khóc.
Lục Lập Hành dỗ thế nào cũng không được.
Hắn một tay ôm em gái, một tay đẩy xe đẩy nhỏ anh trai.
Phát hiện hai đứa nhỏ đều đang nỗ lực hướng ra bên ngoài.
Vẻ mặt Lục Lập Hành tràn đầy nghi hoặc:
"Vãn Vãn, Khanh Khanh, các con đây là muốn làm gì vậy?"
Cố Vãn Thanh mới vừa từ phòng bếp đi ra ngoài, buồn cười mà nói:
"Bọn nó muốn đi ra ngoài tản bộ đấy! Mấy ngày gần đây, cô với anh họ vẫn luôn mang theo bọn họ ra ngoài chơi, hai con lớn đều chơi dã!"
"Ha ha, hóa ra là vậy!"
Lục Lập Hành nhịn không được sờ mũi nhỏ của Vãn Vãn:
"Nhỏ như vậy liền biết mình thích gì rồi, đi thôi, Vãn Thanh, chúng ta đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài dạo."
"Ừm, cũng được, cha hôm nay rất bận, còn chưa có trở về, chúng ta vừa vặn đi bộ qua đón bọn họ!"
Lục Kiến Châu là lúc chiều có gửi tin tức về, nói hôm nay bận chút việc, buổi tối ăn cơm không cần chờ hắn.
Chừa cơm cho hắn là được.
Lục Lập Hành gật đầu: "Được, chúng ta đi nhìn xem thử có cần giúp một tay không."
Hai người lúc này mới cùng đi ra cửa.
Dọc đường đi, bởi vì mối quan hệ với hai đứa nhỏ.
Bọn họ nhận được vô số ánh mắt.
Nhưng Lục Lập Hành phát hiện, dường như có gì đó khác thường ở trong ánh mắt của mọi người.
Hắn hết sức tò mò: "Vãn Thanh, mấy ngày nay nhà chúng ta có xảy ra chuyện gì không?"
Cố Vãn Thanh cũng khó hiểu: "Không có, sao anh lại hỏi như vậy?"
"Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy kỳ quái!"
Vì phòng ngừa Cố Vãn Thanh lo lắng, hắn cũng không nói thêm cái gì.
Hai người vốn định đến sạp hàng trái cây đón Lục Kiến Châu.
Không nghĩ tới, đi nửa đường.
Lục Kiến Châu đã trở về rồi.
Vẫn là hai đứa nhỏ phát hiện trước.
Ở một hướng nhỏ, bọn họ dùng sức quơ múa cánh tay nhỏ.
Không ngừng hướng về một phương hướng "ah" gọi.
Lục Lập Hành đang suy nghĩ liền bị tiếng la làm giật mình.
Lúc mới nhìn thấy Lục Kiến Châu. Nhưng lúc Lục Lập Hành định chào hỏi Lục Kiến Châu.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lục Kiến Châu, sắc mặt hết sức khó coi.
Lục Lập Hành có chút mờ mịt: "Cha, cha làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì! !"
Lục Kiến Châu lạnh lùng nói một tiếng, nhìn thấy hai đứa nhỏ, tâm trạng mới hòa hoãn lại.
Nhưng rõ ràng cũng không còn vui vẻ như lúc trước.
Giống như sợ mình hù đến mấy đứa nhỏ, hắn thậm chí cũng không như thường ngày tiến lên ôm bọn họ.
"Đi, về nhà!"
Lục Lập Hành càng mờ mịt.
Hắn và Cố Vãn Thanh nhìn nhau, có chút lo lắng.
Có thể thấy được tâm trạng của Lục Kiến Châu không được tốt, hắn cũng không tiện đến gần.
Nghĩ một lúc, Lục Lập Hành nghĩ ra một ý tưởng.
Hắn chọc nhẹ vào khuôn mặt của em gái.
Sau đó chỉ Lục Kiến Châu ở phía trước.
Vẻ mặt đứa nhỏ ngơ ngác nhìn ba mình, không biết phải làm gì.
Lục Lập hành liền giơ tay, làm điệu bộ khóc.
Ra hiệu em gái theo làm.
Em gái lại chớp đôi mắt to tròn.
Nhưng vẫn chưa hiểu.
Lục Lập Hành có phần cuống lên.
Hắn giơ tay lên, thận trọng vỗ mông nhỏ của em gái.
Em gái dường như lập tức phản ứng lại, há mồm ra!
"Oa oa oa" khóc lên.
Vừa nghe thấy tiếng khóc em gái, Lục Kiến Châu ở phía trước cũng nhịn không được nữa.
Hắn nhanh chóng xoay đầu lại!
Nóng nảy đi tới bên người em gái, ôm lấy em gái:
"Ôi, Vãn Vãn, bé Vãn Vãn của ông, con làm sao vậy? Tại sao khóc?"
"Có phải vì bồ không chăm sóc tốt cho con không? Con đừng khóc đừng khóc, tới tới tới, ông nội ôm một cái ~ "
Cố Vãn Thanh ở bên cạnh cũng muốn cười.
Chiêu này, cũng chỉ có Lục Lập Hành có thể nghĩ tới cái này!
Lục Kiến Châu có buồn đến đâu, nhưng nghe thấy bé con khóc, nhất định sẽ đến ôm.
Lục Lập hành thấy mục đích đạt được, còn giơ tay lên, cho em gái giơ ngón tay cái lên.
Sau đó mới làm bộ nói:
"Cha, Vãn Vãn không có chuyện gì, ngài hôm nay là gặp phải chuyện gì à?"
------
Dịch: MBMH Translate